Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến

Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến - Chương 283: Không có ngăn cản tức phụ tiến bộ (length: 8044)

Nghe em dâu nói vậy, Hàn Thế Giai cũng thể hiện sự khéo léo bằng một câu:
"Thiển Thiển giống như ta vậy, ta cũng là nhờ trong nhà có mẹ chồng lo liệu cho, nên mới không phải lo nghĩ việc nhà, nếu không thì ta cũng chẳng có thời gian rảnh đi làm việc bên ngoài, mẹ ta chính là công thần của gia đình mình."
Giang Thiển cười.
Nịnh hót kiểu gì cũng đều được, không ai là không thích được vuốt mông ngựa cả.
Triệu lão thái thái liền cười nói: "Đúng vậy, ngươi bận bịu nghiệp vụ kế toán của mấy nhà máy như thế, làm gì có thời gian rảnh, ta nhàn rỗi ở nhà đương nhiên phải giúp một tay."
Hàn mẫu hỏi con gái: "Con vẫn là làm kế toán cho mấy nhà máy à? Gọi điện thoại về mẹ chẳng nghe con nói gì."
"Chỉ là những lúc bận rộn thì sẽ tạm thời được điều qua đó hỗ trợ kiểm tra sổ sách thôi ạ." Hàn Thế Giai cười nói.
Hàn mẫu gật đầu, nói với Triệu lão thái thái: "Bọn trẻ bận rộn thì người già như chúng ta đương nhiên phải đỡ đần như Thiển Thiển, nó vừa phải làm công tác ở ban tuyên truyền, lại phải làm phiên dịch bài viết, công việc ở ban tuyên truyền thì coi như là nhàn rồi, nhưng công việc phiên dịch thì thật sự rất tốn trí nhớ, ta nhìn mấy chữ tiếng Anh kia mà hoa cả mắt như xem thiên thư vậy!"
"Công việc phiên dịch của Thiển Thiển là như thế nào vậy? Ta nghe Thế Giai nói suốt, mà vẫn không hiểu." Triệu lão thái thái thấy thông gia muốn trò chuyện đôi câu, liền rất hồ hởi hỏi.
"Ta thật ra cũng không hiểu, chỉ là lãnh đạo bên thư viện tỉnh chuyên môn gọi điện đến, đưa bài viết cần phiên dịch, đều là những thứ rất khó, ta nhìn vào thôi cũng đã thấy chóng cả mặt rồi, nhưng cho dù không hiểu, ta cũng biết là tốn rất nhiều trí nhớ, cho nên mỗi ngày đều hầm một nồi canh bồi bổ cho Thiển Thiển." Hàn mẫu nói như vậy.
"Công việc hao tổn trí nhớ thì đúng là cần phải bồi bổ, nếu không về già dễ bị đau đầu lắm." Triệu lão thái thái đồng tình nói.
"Lại có thể như vậy nữa à?" Hàn Thế Quốc không khỏi thốt lên.
Triệu lão thái thái đương nhiên nói: "Đó là đương nhiên rồi, công việc của anh rể ngươi cũng động não mà, còn công việc của tỷ ngươi nữa, cuối tháng cuối năm bận tối mắt tối mũi, ta cũng thường xuyên hầm cho họ uống, cái vị thiên ma ấy, thông gia bà mua ít về hầm cho Thiển Thiển, hiệu quả tốt lắm đó."
Hàn Thế Giai nghe vậy cũng gật đầu: "Đúng vậy, hồi trước Thư Húc dùng não quá sức, đau đầu nhức óc, cũng chỉ ăn hai ba lần là khỏi rồi, ta cũng vậy, ăn xong cảm giác rất dễ chịu, Thiển Thiển dùng não nhiều, thường xuyên hầm cái này cho ăn thì không sai!"
Hàn mẫu liền nói: "Vậy lát về quê con đi tìm người mua ít."
"Quê mình có người bán không? Hay là ta đi giúp mua ít nhé?" Triệu lão thái thái hỏi.
"Chỗ bọn con có một ông thầy lang chân đất, nhà ông ấy sẽ có hàng dự trữ, đều là dược liệu đào trên núi về, thứ thiên ma này ta trước cũng đã nghe ông ấy nói qua rồi, lát ta về sẽ đi hỏi thử xem, nếu không có thì phiền thông gia giúp mua cho con chút."
"Được."
Hàn Thế Giai cười hỏi em dâu: "Thiển Thiển, mấy năm nay em thường xuyên đi công tác ở Dương Thành, lại còn đi cả Thượng Hải nữa nhỉ?"
Giang Thiển cười nói: "Em chỉ là theo đoàn đi tham gia cho vui thôi mà."
"Cái gì mà vô giúp vui chứ, phó xưởng trưởng Triệu còn đặc biệt khen ngợi em nói mỗi lần em đi công tác đều lập được công lớn, lãnh đạo đơn vị tỉnh cũng chuyên môn gọi điện xuống cho thủ trưởng đơn vị, còn muốn đào em đến đơn vị tỉnh làm việc, biết em kéo cả nhà đi còn muốn sắp xếp nhà cửa cho em để em khỏi lo lắng về sau." Hàn mẫu liền nói.
Ở trước mặt bà thông gia Triệu lão thái thái này, Hàn mẫu đương nhiên là không ngại phô trương chút thành tích của con dâu, vì ba cậu con rể bây giờ đang giữ chức vụ không hề thấp ở các đơn vị trong huyện.
Nhưng với con trai thì bà lại không muốn khen ngợi, tuy đã là phó đoàn trưởng nhưng người ta đều biết rằng cũng chẳng có gì đáng khen.
Hơn nữa khen con trai lại lộ ra quá cố ý không phù hợp với phong cách trước nay của Hàn mẫu.
Cho nên từ thành tựu của con dâu mà bắt đầu là tốt nhất, lại nói bà thông gia còn chưa biết đâu, nhất định phải nói ra!
Giang Thiển đương nhiên hiểu ý của bà lão, cũng chỉ cười tùy bà ấy thể hiện.
Triệu lão thái thái không phải loại người thích xu nịnh, bà vẫn luôn xem trọng thông gia Hàn gia ở quê, bà cảm thấy có Hàn Thế Quốc cậu em vợ này ở đây thì Hàn gia sớm muộn cũng sẽ phất lên.
Nhưng về thành tựu của Giang Thiển thì bà thật sự có chút bất ngờ, "Lãnh đạo người ta tìm đến đào Thiển Thiển đó hả?"
"Đúng vậy, sư phụ của Thế Quốc cũng đã gọi Thế Quốc qua nói chuyện rồi, cũng là muốn nhờ Thiển Thiển qua làm ở đơn vị tỉnh, nhưng Thiển Thiển không muốn cả nhà ly tán mỗi người một nơi, nên tạm thời uyển chuyển từ chối, nhưng lãnh đạo đã nói sẽ giữ lại vị trí đó cho nó, khi nào muốn qua làm thì cứ nói một tiếng, nhà ở, hộ khẩu các kiểu đều lo ổn thỏa." Hàn mẫu nói, ra vẻ rất được nở mày nở mặt.
"Đó là do Thiển Thiển có bản lĩnh nên người ta mới quý trọng như vậy." Triệu lão thái thái không nhịn được khen, đúng là không hổ là cô nương mà trước kia mình đã để mắt đến, mắt nhìn người của bà quả thật rất tốt!
Hàn Thế Giai liền cười nhìn em trai, "Thiển Thiển tiến bộ như vậy, Thế Quốc em đừng có cản trở đấy."
Hàn Thế Quốc: "..." Thật là nhắc đến chuyện không nên nhắc.
"Chị con nói không sai, Thiển Thiển mà muốn tiến lên thì em đừng có cản trở không cho nó đi." Hàn mẫu cũng rất muốn con dâu được ở khu Tỉnh ủy.
Cho nên không thèm để ý con trai phải một mình ở lại quân đội.
Dù sao ăn cơm có thể đến nhà ăn, ba đứa cháu trai cũng đã lớn thế này rồi, nhiệm vụ nối dõi tông đường của hắn cũng đã hoàn thành rồi, hơn nữa có phải là không có kỳ nghỉ đâu, đúng không?
Chờ đến ngày nghỉ, hắn lại có thể đi xe qua đây đoàn tụ gia đình.
Cho nên đối với Hàn mẫu mà nói, nếu con dâu chọn đến đơn vị tỉnh công tác thì đó cũng là rất tốt.
Thủ trưởng người ta đã nói rồi, con dâu mà làm ở đơn vị tỉnh thì tiền đồ hơn nhiều so với làm một nhân viên tuyên truyền ở đơn vị quân đội, nếu đến được đơn vị tỉnh làm thì chính là cán bộ nhà nước đường đường chính chính!
Đã có dự cảm bản thân sớm muộn cũng sẽ bị bỏ lại, Hàn Thế Quốc: "... Ta không hề cản trở vợ ta tiến bộ." Chỉ là đêm đến sẽ dùng sức dày vò vợ, kể rõ với vợ là hắn không nỡ thôi.
Hắn không muốn nói nhiều đến đề tài này, "Thời gian không còn sớm nữa rồi, chúng ta phải về, đây là chút quà của vợ ta chuẩn bị cho các thím..."
Tiếp theo đó là một màn nhường qua nhường lại, giai đoạn này thì Giang Thiển không quen, Hàn Thế Quốc cũng không giỏi, cứ để cho mẹ hắn và bà thông gia dì nói qua nói lại là được.
Hỏi chị mình, "Chị ba có gọi xe xuống chưa?"
"Gọi rồi, nhưng lão Lý còn phải đợi một lát." Hàn Thế Giai liếc nhìn đồng hồ một cái.
Không lâu sau, bác tài lái máy kéo Lý sư phụ liền đến, cười nói: "Đơn vị có chút việc nên đến chậm chút."
"Không sao đâu, giờ cũng không trễ mà." Hàn Thế Giai cười giới thiệu mẹ của mình và cả nhà em trai cho lão Lý.
Lý sư phụ gật đầu, cùng Hàn Thế Quốc chuyển hành lý lên xe.
"Các em, đến tết chúng anh sẽ đến thăm các em nhé!" Triệu Hữu Sanh đặc biệt dặn đi dặn lại.
"Vâng!" Ba đứa bé sinh ba cũng rất thích cậu em họ này, ra tay quá hào phóng, đồ chơi tùy ý lựa, thích cái gì là lấy cái đó, thật sự rất hào khí.
Triệu lão thái thái vẫn muốn nhét lại rượu Mao Đài và đường, Hàn Thế Quốc ngăn lại, cười nói: "Thím đừng khách sáo nữa, cứ nhận cho cháu ạ."
"Thật là, đâu cần phải mang đồ đến làm gì, lần trước đã nói với các cháu rồi còn gì." Triệu lão thái thái cằn nhằn, lại dặn Lý sư phụ, "Tiểu Lý, cậu lái chậm thôi nhé."
Nhà Lý sư phụ trước đây còn là hàng xóm của nhà họ Triệu đấy, sau này thì Triệu gia mới chuyển vào khu ủy ban huyện ở.
"Vâng ạ, thím cứ yên tâm, cháu nhất định sẽ đưa gia đình thông gia đến nơi an toàn ạ." Lý sư phụ cười nói...
Bạn cần đăng nhập để bình luận