Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến

Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến - Chương 201: Hàn mẫu ra tay (length: 7909)

Giang Thiển tan tầm trở về liền cùng Hàn mẫu nói chuyện này.
"Nương, ngươi nếu có thể hỗ trợ nói một chút thì cùng Phùng thẩm tử tâm sự, nếu là không nói được thì coi như xong."
Chủ yếu là nàng thấy Phùng cán sự thật không dễ dàng, cái này cũng mới về nói với bà bà nàng.
Hàn mẫu liền nói: "Vậy được, ta cùng Phùng gia muội tử nói một chút coi."
Hàn mẫu giao tế năng lực đặc biệt tốt, thêm Phùng mẫu tới bên này sau cũng không có ai có thể trò chuyện, thật sự không ít ôm cháu gái lại đây.
Không phải sao, giữa trưa mới nói, khoảng bốn giờ chiều, Phùng mẫu liền đến.
Vừa vặn Hàn mẫu mang theo ba đứa cháu trai vẫn đang ở cửa xem đám trẻ con chơi, cũng không biết là vì cái gì, bọn trẻ này đều thích đến cửa nhà bên này chơi.
Hàn mẫu thấy Phùng mẫu vừa đến, liền mời Phùng mẫu ngồi, còn cười nói: "Ngươi xem bọn hắn, nhìn thấy muội muội đến rất cao hứng?"
Phùng mẫu cũng cười, lạ lẫm nói: "Mấy đứa cháu trai của ngươi nuôi phải thật tốt a!"
Hàn mẫu liền cùng nàng trò chuyện.
Ở chỗ Hàn mẫu là vĩnh viễn sẽ không sợ thiếu đề tài, chuyện làng xóm đầu ngõ, mẹ chồng nàng dâu mâu thuẫn, gia đình mâu thuẫn gì đó.
Nhà này thường xuyên trò chuyện, Phùng mẫu liền bị mang theo cảm xúc, nhịn không được cảm khái chuyện ở chung của mình và con dâu.
"Ta đối Tuyết Mai cũng là hài lòng, không có gì khác ý kiến, nhưng mà ta hảo tâm này hảo ý đến đây cho nàng trông con, nàng còn cảm thấy ta cái này không tốt cái kia không tốt, bây giờ đã như vậy, chờ ta già đi không chừng còn ghét bỏ ta ra sao đây!" Phùng mẫu như thế than thở.
Hàn mẫu rất thẳng thắn nói, "Nhất định là ngươi không theo ý nghĩ của người trẻ tuổi mà trông con, ngươi xem ta này, ta cùng con dâu ta không có một chút mâu thuẫn nào, con muốn trông thế nào ta đều nghe nàng, ngươi xem quả nhiên là không có chút vấn đề gì, hơn nữa nhìn bọn chúng lớn lên có tốt không? Ba đứa con gái hai đứa con trai của ta, không có một đứa nào nuôi được tốt như vậy."
"Chẳng phải là lúc đó bên này điều kiện tốt? Chúng ta lúc đó nào có điều kiện này." Phùng mẫu nói.
"Nói thì nói vậy cũng không sai, chúng ta lúc đó cũng là thật sự khổ a, ta phỏng chừng các ngươi ở trong thành dù tính là tốt rồi, cũng là không khá hơn bao nhiêu..."
Hai người lão thái thái này nói chuyện, đề tài liền chuyển sang hướng khác, nhưng cũng không phải Hàn mẫu nói chuyện lệch lạc, chủ yếu là không thể khuyên quá rõ ràng, quá rõ ràng vừa nhìn đã biết là nhà người ta nhờ cậy đến, hoặc là con dâu.
Như vậy sẽ không có hiệu quả gì.
Phải lơ đãng khuyên một chút như thế này, mới được.
Chờ nhớ khổ tư cam cũng gần như, Hàn mẫu mới kéo đề tài trở về, tiếp tục nói: "Bây giờ điều kiện tốt, không giống chúng ta ngày trước, cho nên mấy đứa con dâu trẻ tuổi, nhất là mấy đứa có học thức, cách trông con của các nàng cũng không giống chúng ta, ngươi xem con dâu ta, để cho ba đứa con này chụp hình, nói là để làm cái gì mà ghi lại tuổi thơ của bọn nó, liền mua luôn một cái máy ảnh về, gần 500 đồng tiền giá, ta vừa nghe cái giá trên trời này mà người đều thiếu chút ngất đi!"
"Không phải ta nói, cái máy ảnh này là thật không cần thiết a." Phùng mẫu đều biết việc này, lần trước rầm rĩ xôn xao đều nói Giang Thiển phá sản, nhưng chuyện của người khác cũng không tiện nói, nên không nhắc đến.
Lúc này Hàn mẫu nói, bà đương nhiên không ngại theo đó phát biểu một chút ý kiến của mình, thực sự quá lãng phí tiền.
500 đồng tiền thiên giới a!
"Đúng là không cần thiết, đổi lại bà bà khác chắc phải cãi nhau rồi, nhưng ta thì một câu cũng không nói." Hàn mẫu nói: "Ta đến đây là hỗ trợ trông cháu trai cho hai đứa nó, phụ giúp lo liệu một chút trong nhà chứ ta có phải đến làm chủ nhà cho chúng nó đâu. Ta cũng biết, chỉ cần ta nói thì khẳng định sẽ có mâu thuẫn, dù sao người trẻ tuổi cuộc sống của chính mình, chính mình muốn sống thế nào thì cứ thế mà sống, ta không muốn quan tâm như vậy."
Phùng mẫu: "Nên nói cũng nên nói chứ."
"Thôn chúng ta, phàm là người thọ lão, đều có một cái ưu điểm, ngươi biết là ưu điểm gì không?"
"Ưu điểm gì?"
"Chính là không lo lắng a, cái gì cũng không lo lắng." Hàn mẫu nói ra: "Có người sống đến 88 tuổi, có người sống đến 85 tuổi!"
Tuổi này ở hậu thế cũng đã coi như thọ, chứ đừng nói là bây giờ trong cái hoàn cảnh này.
Bởi vì ngày trước quá khổ, rất nhiều người, nhất là đàn ông không qua được cái ngưỡng 60, thậm chí 50 đã ra đi.
Sống đến 70 là rất không dễ dàng.
Trong thành cũng giống vậy, thực sự rất ít người sống được đến mức đó.
Phùng mẫu vừa nghe thật nhịn không được thán phục.
"Chúng ta cực khổ hơn nửa đời người, lo lắng hơn nửa đời người, ngươi nói đến tuổi này rồi, không rảnh bớt lo thì còn mưu đồ cái gì đâu? Chúng ta bớt lo, bớt can thiệp vào chuyện người trẻ, mình thoải mái mà người trẻ cũng vui, chúng ta lo cho đời mình là được rồi, đời sau nữa mà còn muốn chúng ta quản chắc? Quản được nữa không? Để cho bố mẹ của chúng nó tự lo đi, chúng ta cũng nên hưởng phúc đi." Hàn mẫu nói.
Phùng mẫu nghe thấy rất có đạo lý, "Ai nói không phải chứ, ta vì cháu gái suy nghĩ mà chúng nó không thèm nể mặt."
"Ngươi nếu chịu nghe ta, thì cũng đừng cố chấp với người trẻ nữa, cứ theo ý của người trẻ mà làm là được, chúng nó bảo ngươi trông thế nào thì ngươi cứ trông thế ấy, ngươi thoải mái người trẻ cũng thoải mái, cả hai bên đều tốt. Nếu rảnh ngươi cứ thường xuyên mang Niếp Niếp qua bên này, cuộc sống bây giờ của chúng ta ngày càng tốt rồi, ngươi bớt lo đi, đến lúc đó sống thêm mười năm tám năm nữa không chừng có thể nhìn thấy đất nước của chúng ta phát triển đến tốt hơn nữa đấy!"
Phùng mẫu thật sự nghe lọt tai, cũng không phải như vậy sao?
Mình cứ cố chấp thì được cái gì chứ, lo lắng mà còn không được cảm ơn.
Cho nên đợi đến chạng vạng, Phùng Bác Văn cùng Triệu Tuyết Mai tan làm trở về, Phùng mẫu liền nói thẳng với bọn họ "Về sau cứ theo ý của các ngươi mà trông con, ta cũng không muốn bận tâm nhiều còn bị các ngươi ghét bỏ, bớt lo ta còn có thể sống thêm mấy năm!"
Phùng Bác Văn cùng Triệu Tuyết Mai liếc nhau, trong mắt cả hai đều mang theo chút vui mừng.
Thật ra nếu có thể, Triệu Tuyết Mai cũng muốn bà nội trông con, bởi vì đây là bà nội ruột, dù phương pháp không đúng nhưng ý thì tốt.
Cho nên nàng sụp đổ là sụp đổ, nhưng cũng không thực sự phẫn nộ và bất mãn.
Hiện giờ lão thái thái tự nguyện sửa đổi theo ý của bọn họ, Triệu Tuyết Mai đương nhiên cao hứng rồi.
Trong nhà còn một tấm vải vừa vặn làm được một bộ quần áo, Triệu Tuyết Mai liền lấy đưa Niên Ngọc Chi nhờ làm giúp cho bà bà một bộ quần áo mới.
Mà Phùng Bác Văn đối với việc Hàn mẫu nhanh gọn giải quyết mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu, nguy cơ gia đình của nhà mình cũng vô cùng cảm kích, hắn trực tiếp mua một lọ sữa mạch nha đến để tạ lễ cho Hàn mẫu!
Hàn mẫu đương nhiên không cần hắn "Không cần không cần, mẹ ngươi cũng chỉ là muốn tốt cho các ngươi thôi, ta đâu có khuyên được gì nhiều mà bà ấy đã nghe rồi, cầm lọ sữa mạch nha này về cho mẹ ngươi uống đi."
Nhưng Phùng Bác Văn vẫn là để lại.
Hàn mẫu liền đem chuyện này nói với Giang Thiển, muốn gọi con dâu mang đến văn phòng để còn trả cho Phùng Bác Văn.
Bởi vì ở chỗ bà, chuyện này hoàn toàn không có gì cả, nhận đồ quý của người ta làm gì chứ?
Giang Thiển cười, "Không cần khách khí với hắn, nương cứ nhận mà để lại uống là được."
Nàng đều cảm thấy được bà bà thực sự rất giỏi, một tay xử lý trực tiếp thuyết phục Phùng mẫu, hiệu quả tốt như vậy, thu của Phùng Bác Văn một lọ sữa mạch nha không có gì quá đáng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận