Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến

Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến - Chương 376: Bát tự khắc nàng! (length: 7765)

Cố Vân Lan phát hiện nhà nàng Thiển Thiển quả thực là tiểu tiên nữ, là trời cao chuyên môn phái tới cứu vớt nàng.
Luôn luôn có thể nói hai ba câu liền đem nàng từ trong trạng thái hao tổn kéo trở về, cho nàng một phát thuốc trợ tim uy lực mười phần!
Còn lần này cũng là bị Giang Thiển đoán trúng, Lục Trưởng Chinh thật không có làm Cố Vân Lan thất vọng.
Sau khi Lục Trường Phúc đến tìm hắn một tuần, Lục Trưởng Chinh lúc này mới tìm thời gian, trở về Lục gia một chuyến.
Kỳ thật nếu có thể, Lục Trưởng Chinh thậm chí không muốn trở về.
Hắn cũng không biết từ lúc nào bắt đầu, hắn đối với cái nhà này hoàn toàn không có nửa điểm lưu luyến, trước kia ở lão căn cứ bên kia, hắn luôn muốn xin phép về nhà ăn tết.
Nhưng bây giờ thật không có ý nghĩ đó.
Chỉ là hắn cũng biết, cha mẹ hắn còn đó, hắn không thể mặc kệ không quan tâm, không thể không trở về một chuyến.
Một khi đã như vậy, vậy thì tìm thời gian trở về.
Lúc hắn trở về, Lục mẫu vừa vặn ở cửa ra vào cùng bà lão hàng xóm cãi nhau, khí thế hừng hực không nhìn ra nửa điểm dáng vẻ ôm bệnh trong người.
Lục mẫu vừa thấy hắn, lập tức liền ôm ngực kêu ai nha ai nha lên.
"Trưởng Chinh ngươi về à?" Bà hàng xóm cũng thấy Lục Trưởng Chinh, còn vạch trần trò hề của Lục mẫu, nói: "Mẹ ngươi đó là giả bệnh, muốn lừa ngươi về đòi tiền đấy!"
"Ngươi đang thả cái rắm gì đấy!" Lục mẫu trừng mắt mắng.
Bà hàng xóm: "Ngươi xem, bà ta đâu có vẻ gì là bệnh? Vừa nãy còn làm ầm ĩ với ta, ta còn suýt không mắng lại được!"
Hai người cãi nhau cả đời, Lục Trưởng Chinh đương nhiên thấy quen rồi.
Mà chuyện mẹ hắn giả bệnh, Lục Trưởng Chinh cũng hiểu rõ trong lòng.
"Thím về trước đi." Hắn nói.
Bà hàng xóm "ừm" một tiếng, nhưng trước khi đi vẫn không quên nói: "Ngươi bây giờ thật sự chuyển đến kinh thành rồi à?"
"Đúng thế."
Bà hàng xóm lập tức liền cười, "Thím từ sớm đã thấy ngươi có tiền đồ, vẫn muốn gả con gái cho ngươi đáng tiếc mắt ngươi cao quá, mà Nhị Ny nhà thím đúng là không bằng vợ ngươi xinh đẹp..."
Vẫn là câu nói đó, lúc trước Cố Vân Lan theo Lục Trưởng Chinh trở về, thật sự là kinh diễm cả một vùng.
Quá đẹp.
Lục Trưởng Chinh cười cười, hàn huyên vài câu, rồi tiễn bà ta về.
Hắn thu nụ cười, theo Lục mẫu vào nhà, Lục mẫu hùng hùng hổ hổ: "Bà già đó hôm nay còn dám vu oan ta đi nhổ trộm cây của nhà bà ta, rõ ràng là bà ta trộm nhổ rồi đổ vấy cho ta, coi ta dễ bắt nạt sao!"
Lục Trưởng Chinh không nói gì.
Lục mẫu lúc này mới liếc nhìn hắn: "Ngươi còn biết đường về à? Có phải đợi chúng ta chết rồi mới về nhặt xác không?"
Lục Trưởng Chinh nói: "Nghe Trường Phúc báo lại, nói mẹ bệnh, lúc đó bận quá không có thời gian, cho nên mới đến giờ mới về, mà xem ra đã khỏi rồi, một khi đã vậy ta về trước đây."
Hắn nói muốn đi.
Lục mẫu vẫn nhớ kỹ lời con trai cả dặn, phải dùng khổ nhục kế, nhưng đối diện với đứa con trai này, nàng không nhịn được mà nổi giận!
Nhất là nghe hắn nói mấy lời này, đây là tiếng người sao?
Nàng cũng mắng thẳng: "Ngươi đồ con bất hiếu, biết ta bệnh mà giờ mới về, sao ngươi không chờ ta chết rồi mới về?"
Lâu như vậy mới về là một chuyện, mấu chốt là tay không, thậm chí ngay cả một bao đường hay gói thuốc lá cũng không có!
Lục mẫu quả thực muốn tức điên!
Nhưng cố gắng chịu đựng, vì còn chuyện quan trọng hơn, nhưng vẫn giận đến lồng ngực phập phồng.
Lục Trưởng Chinh thản nhiên nói: "Ta chỉ về thăm một chút, nếu không có gì ta về bận việc."
Cho nên cái bộ dạng không thích này, sao gọi Lục mẫu có thể bình tĩnh được!
"Ngươi đứng lại cho ta!" Lục mẫu giận dữ nói: "Ngươi bây giờ phát đạt làm quan lớn rồi nên hoàn toàn không cần cái nhà này đúng không? Không nói đại ca ngươi bọn họ, cha ngươi vẫn đang đi làm còn chưa về, bao lâu mới về một lần, ngay cả mặt cũng không thèm thấy đã muốn đi?"
Lục Trưởng Chinh: "Ta bận, tạm thời không rảnh, sau có rảnh lại về."
Chờ hắn có rảnh còn không biết khi nào.
Lục mẫu nói: "Đợi lão đại bọn họ về ăn bữa cơm, ngươi muốn đi thì đi!"
Lục Trưởng Chinh không có ý định ăn cơm, nhưng cũng biết là muốn gặp mặt.
Cho nên không nói gì.
Lục mẫu thấy hắn như thế, lúc này mới hừ lạnh một tiếng, sau đó bắt đầu cằn nhằn, nói con gái Lục Thiến ở nhà chồng chắc phải chịu ấm ức.
Bà già nhà họ Tiền không phải người dễ chung đụng.
Còn cả thằng con rể Tiền Kính cũng keo kiệt, một xu cũng không cho con gái tiêu...
Nghe bà nói mấy chuyện đó, thái độ Lục Trưởng Chinh đều nhàn nhạt, không hề xen vào, cứ nghe bà nói.
Lục mẫu nói hồi lâu không thấy hắn đáp lời, lại càng tức!
Nàng cũng không biết vì sao, cứ hễ nhìn thấy đứa con trai này là lại tức giận, đứa con trai này quả nhiên khắc bát tự của nàng!
Nhưng khi nàng sắp bùng nổ, vợ Trường Phúc nghe tin, vội vàng hoảng hốt chạy đến.
Cũng là sợ bà bà đầu óc không minh mẫn lại mắng người đi.
Sang thấy Lục Trưởng Chinh về, cô ta cũng thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó vợ Trường Phúc cười nói: "Nhị đệ giờ bận rộn quá, thật là, ta và em dâu đi mời một lần, lão tam đi mời một lần, đại ca ngươi lại đi mời một lần, ngươi mới chịu về."
"Bận chút thôi, cũng không có thời gian." Lục Trưởng Chinh bình thản nói.
Vợ Trường Phúc cũng không để ý thái độ của hắn, cười nói: "Chúng ta cũng biết ngươi bận mà, nên đều đợi ngươi về đấy, à, Vân Lan và bọn nhỏ sao không dẫn về cùng? Bây giờ Minh Minh bọn nó đi học rồi nhỉ? Vân Lan chắc có thời gian mới đúng chứ."
"Cửa Lục gia cao quá, Vân Lan vợ con thân phận thấp kém không bước vào được, chuyện này đại tẩu không phải không biết, không cần hỏi thêm." Lục Trưởng Chinh nói.
Sắc mặt vợ Trường Phúc có chút cứng đờ, sau đó lại nói: "Chúng ta cũng là nghe mẹ kể lại mới biết chuyện bên đó, con bé kia đúng là đáng bị đánh, đúng là đầu óc bị lừa đá mới có thể làm ra cái chuyện đó, còn mụ Vu, bà ta là lo cho con gái, lời bà ta nói Nhị đệ cùng Vân Lan cứ coi là đánh rắm là được, nghe tiếng xong thì cho qua, đừng để trong lòng!"
Sắc mặt Lục mẫu biến đen: "Mày mới đánh rắm, cả nhà mày đánh rắm!"
Vợ Trường Phúc với bà bà này xưa nay đều không khách khí, nhưng trước mặt Nhị thúc Lục Trưởng Chinh, cô ta cũng không cãi lại.
"Mẹ đúng là tính khí vậy đó, ta làm dâu cũng quen rồi, Nhị đệ còn không quen sao?" Cô ta cười nói.
Lục Trưởng Chinh không nói gì.
Vợ Trường Phúc liền ngồi xuống nói chuyện Cố Vân Lan con cái trở về, "Vân Lan từ năm đó đến một lần, sau đều không về, hàng xóm xung quanh đều xì xào bàn tán, lần này ngươi về mà không thấy nàng, sau không biết lại nói gì."
"Người ta thích nói gì thì nói, kệ họ." Lục Trưởng Chinh bây giờ không quan tâm mấy chuyện đó nữa.
Vợ Trường Phúc nhìn thái độ của hắn mà giật mình.
Trước kia về thì rất thân thiết hữu hảo, hiện tại, cái vẻ lạnh nhạt xa cách này quá rõ ràng!...
Bạn cần đăng nhập để bình luận