Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến

Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến - Chương 150: Vẫn còn có điểm mực nước? (length: 7537)

"Cái bụng kia đã rất lớn, hoàn toàn không giống dáng vẻ mang thai bảy tháng, cảm giác được có tám, chín tháng lớn vậy, như là sắp sinh. Triệu Hữu Thuận rất cao hứng, còn tưởng rằng cũng là song sinh, kết quả Cố Hiểu Lan nói đã sớm đi khám bác sĩ nói cũng chỉ có một, không phải song sinh."
Giang Thiển khó hiểu, "Chính Triệu quản lý không rõ vì sao bụng Cố Hiểu Lan to vậy sao, làm sao lại tưởng sai."
Các nàng đều biết, Cố Hiểu Lan và Triệu Hữu Thuận là 'phụng tử thành hôn', trước khi cưới đã mang thai.
"Ai biết hắn ta." Cố Vân Lan nói: "Có lẽ là thèm muốn chúng ta một nhà song sinh, một nhà tam sinh, nên bản thân cũng muốn a, biết chỉ một đứa, còn rất thất vọng, cảm giác đối với Cố Hiểu Lan không được ân cần lắm. Ngược lại Cố Hiên rất quan tâm nàng, lần trước ta còn thấy hắn đưa tiền cho Cố Hiểu Lan đấy!"
Giang Thiển vừa nghe lời này, liền nghĩ đến Cố Hiên và Cố Hiểu Lan hai người có cái không khí quỷ dị mà nàng cảm thấy, giống như có gì đó không đúng; nhưng lại không nghĩ ra được.
Bên kia bọn trẻ cũng tỉnh, lực chú ý liền dồn hết vào bọn trẻ, đối với chuyện của người khác liền không để ý tới nhiều.
Bọn nhỏ lần lượt tỉnh dậy, Trương Tiểu Trân liền vào thay tã các thứ.
Hàn mẫu không ở nhà, đi ra ngoài đi bộ một chút rồi.
Cố Vân Lan thấy Trương Tiểu Trân kia nhanh nhẹn, liền khen: "Mợ út có cô giúp một tay, thoải mái không ít, thật sự là giúp đại ân rồi."
Trương Tiểu Trân cười nói: "Đều là việc nhỏ."
Nhưng Giang Thiển lại nói: "Ngươi đừng nói thế, thật là nhờ Tiểu Trân."
Ngay cả lúc cô đang ở cữ, Hàn mẫu vẫn có thể có thời gian rảnh đi ra ngoài hóng gió là biết, Trương Tiểu Trân làm được rất nhiều việc.
Giặt quần áo, nấu cơm, chăm sóc trẻ con, thay tã các thứ, không có việc gì nàng không làm được, Giang Thiển thật sự rất hài lòng.
Suy cho cùng cũng là Hàn Thế Quốc nói muốn mang đến, quả nhiên là hiểu người ngoài cháu gái này.
Trương Tiểu Trân mím môi cười một tiếng, thu xếp cho mấy cậu út xong, liền lần lượt ôm đến cho mợ út bú.
Bình thường đều là lão tam ăn trước, tiểu gia hỏa này ở trong bụng không tranh giành với hai anh trai, sau khi ra ngoài cái họng ré lên khiến các anh trai phải nhượng bộ.
Cho nên cho nó ăn trước, chờ nó no rồi, hai anh trai mới tiếp tục ăn.
Minh Minh và Song Song đến liền xem dì dì cho các em bú.
Hai anh em mới hơn bốn tuổi, bú sữa cũng không tránh hai đứa.
Minh Minh không có ý kiến gì, còn nói: "Mấy em thật là đói bụng, ngủ lâu vậy rồi mới ăn cơm."
Nhưng Song Song có chút thèm ăn, tiểu cô nương này cũng rất hiểu chuyện, đợi mấy em đều ăn xong, nàng mới do dự nói: "Dì dì, con có thể nếm thử một chút không ạ?"
Lời này vừa ra, Minh Minh kinh hô: "Ngươi không thấy xấu hổ à, sao có thể ăn đồ của mấy em?"
Song Song mặt đỏ bừng, "Con chỉ muốn nếm nếm, không có ý định ăn nhiều."
Cố Vân Lan và Giang Thiển đều dở khóc dở cười, Cố Vân Lan muốn nói nàng, nhưng Giang Thiển phóng khoáng nói: "Song Song, con qua đây nếm thử một chút."
Song Song thì ngược lại thật ngại ngùng, Cố Vân Lan buồn cười nói: "Được rồi, qua nếm thử đi, bất quá ta phỏng chừng con sẽ không thích."
Song Song đỏ mặt lại nếm một chút, kết quả gương mặt nhỏ nhắn thật sự nhăn nhó lại.
"Sao lại có vị này? Khó uống quá." Nàng không nhịn được nói.
Cố Vân Lan cười nói: "Con muốn vị gì?"
"Con tưởng là ngon giống như sữa mạch nha."
"Vậy làm sao có thể được, đây là cho con nít uống, con nít không có răng nên không ăn được đồ vật, mới uống sữa."
"Nhà con có sữa mạch nha, con về lấy cho mấy em uống nha? Đừng uống cái này khó uống quá." Song Song còn nhíu mặt, vẻ mặt ghét bỏ, đương nhiên còn có chút đồng cảm cho mấy em không có răng chỉ có thể uống sữa.
"Cảm ơn Song Song nha, nhưng mà con nít chỉ ăn được cái này thôi, chúng nó không tiêu hóa được sữa mạch nha đâu." Giang Thiển cười.
"Vậy được ạ. Chị Tiểu Trân, con muốn súc miệng!" Song Song mới gật đầu, nhìn về phía Trương Tiểu Trân.
Trương Tiểu Trân cười đi rót nước cho nàng.
Minh Minh nói nàng, "Đáng đời, bảo con thèm ăn, mấy em ăn con cũng muốn nếm thử."
"Này có cái gì, con chỉ nếm có một chút." Song Song phản bác.
Hai anh em liền tranh cãi nhau, nhưng không lâu sau liền lại cùng nhau đến xem ba đứa em trai, "Dì ơi, mấy em đã có tên chưa ạ? Có cần bọn con đặt tên cho mấy em không ạ?" Rất xung phong nhận việc.
"Đặt đi." Giang Thiển cười nói.
"Tên là gì ạ?"
"Lão đại tên Hàn Gia Đằng, Lão nhị tên Hàn Gia Hồng, Lão tam tên Hàn Gia Ý."
Cố Vân Lan vừa nghe liền khen: "Tên này hay đấy; ta đúng là không biết đặt tên, hồi trước là Lục Trưởng Chinh lấy tên cho hai đứa nó!"
"Tên của chúng ta không hay sao?" Hai anh em vừa nghe liền nói.
Cố Vân Lan nhất thời không biết trả lời thế nào, Giang Thiển tiếp lời khen: "Sao lại không hay? Lục Minh, 'minh' nghĩa là sáng, thấu đáo, minh bạch chính nghĩa, quang minh lỗi lạc, đây là ba ba con gửi gắm đặc biệt mong mỏi vào cái tên này. Lục Song, chữ 'song' là tượng trưng cho Cát Tường như ý, phúc lộc song toàn, ý chỉ chuyện tốt sẽ đến gấp đôi, đây cũng là lời chúc của ba ba dành cho con. Chỗ nào không hay chứ? Dì thấy rất tuyệt."
Đừng nói là long phượng thai, ngay cả Cố Vân Lan khi được nghe giải thích cũng không nhịn được khen, "Cậu có văn hay thật đấy!"
Nếu không biết Lục Trưởng Chinh là cái kẻ đại khái thế nào, thì nàng đã nghĩ hắn có nhiều suy tư vậy rồi.
Chuyện này, buổi tối nàng còn đem về nhà nói với Lục Trưởng Chinh, đương nhiên là không giải thích trước, chỉ hỏi hắn hồi đó vì sao đặt tên cho hai con như vậy?
Lục Trưởng Chinh nói: "Ta hy vọng Minh Minh sau này làm người quang minh lỗi lạc, chính nghĩa đàng hoàng, hy vọng Song Song chuyện tốt đến gấp đôi, cả đời bình an trôi chảy."
Cố Vân Lan kinh ngạc đến ngây người, nhìn ánh mắt hắn cũng khác, "Ngươi cũng có chút 'mực' đó chứ?" Thật sự khiến nàng kinh ngạc.
Lục Trưởng Chinh: "...Ý của cô là gì?"
Cố Vân Lan liền đem ý nghĩa tên của hai đứa trẻ mà Giang Thiển đã nói thuật lại một lần, vậy mà nói đúng những suy nghĩ của hắn khi đặt tên.
Nàng còn tưởng gã đại lỗ mãng này không nghĩ nhiều như vậy, chỉ tùy tiện đặt thôi chứ!
Lục Trưởng Chinh bất mãn nói: "Trong mắt cô, tôi là cái người không học thức như vậy à? Tùy tiện là đặt tên được à? Tôi cho cô biết, tôi mạnh hơn lão Hàn nhiều, hắn đặt cho con tên là Gia Phúc, Gia Vượng, nhà Đạt đó!"
Hắn ở chỗ lão gia, có một nhà hàng xóm nuôi con chó liền gọi là Gia Vượng!
Cho nên khi biết Hàn Thế Quốc muốn đặt tên đó cho con, hắn vừa mới uống vào một ngụm trà liền phun ra hết.
Hắn còn muốn khuyên nhủ đôi chút, bảo đổi tên, nhưng lão Hàn lại rất tự tin, hắn kiên trì ba cái tên này rất hay, hắn cũng không tiện đem con chó tên Gia Vượng ra để nói...
"Thật sao?" Cố Vân Lan cười, "Thiển Thiển nói cho tôi biết là, Gia Đằng, Gia Hồng, Gia Ý!"
"Vậy chắc chắn là Giang cán sự không vừa mắt nên mới sửa lại." Lục Trưởng Chinh cũng cười phá lên, cũng may có người vợ có học thức.
Bất quá vì bị nghi ngờ về trình độ văn hóa mà trong đêm Lục doanh trưởng vẫn là phải "thu xếp" bà vợ nhà mình một trận, tiến hành "nghiêm hình tra tấn"!
Cố Vân Lan: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận