Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến

Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến - Chương 183: Một cái đặc biệt (length: 7896)

Mùng một đầu năm qua hết, mùng hai đầu năm doanh địa bên này liền bắt đầu có tuyết lớn.
Tuyết này từ mùng hai đầu năm vẫn luôn rơi đến mùng bảy đầu năm, có lúc là tuyết lớn có lúc là tuyết nhỏ, nhưng thật sự không hề ngừng chút nào!
Hàn Thế Quốc ban ngày phải quét tuyết, nửa đêm ngủ được một nửa, cũng đều còn phải đi ra quét tuyết trên nóc nhà.
Tuy đều đã gia cố rồi, nhưng sợ nhà mình bị tuyết đè sập thì không phải chuyện đùa.
Những nhà khác cũng giống vậy, đều phải quét.
Tuy trời lạnh, nhưng Giang Thiển các nàng còn đỡ, trừ việc cứ theo lẽ thường đi làm, thì chỉ là tiếp tục tuyên truyền kiến thức phòng lạnh chống rét là được.
Hàn Thế Quốc bọn họ thì thật sự bận rộn, bởi vì còn phải tổ chức đi quét tuyết xúc tuyết.
Không chỉ trong doanh địa cần bọn họ xúc tuyết, mà bên ngoài cũng cần.
Không những thế, còn phải mang theo các tiểu binh đi đến các thôn địa phương, đến một số hộ nghèo để kiểm tra nhà cửa, miễn phí cho mọi người gia cố nhà cửa mái nhà các thứ.
Ngoài trụ sở biên không chỉ có nhà máy lớn, còn có không ít thôn trang.
Gặp phải thời tiết bão tuyết như vậy, quân đội đều sẽ trợ giúp cho mọi người một chút!
So với Giang Thiển và Hàn Thế Quốc vào cái thời tiết lạnh giá này còn phải ra ngoài đi làm, thì Hàn mẫu và Trương Tiểu Trân đương nhiên là thoải mái hơn không ít.
Tuy Trương Tiểu Trân còn phải bận việc nhà, tỷ như một ngày ba bữa cơm, còn có quần áo của các em họ, cùng với tã lót các thứ cần giặt, nhưng đều có nước nóng nên tay cũng không lạnh, mà rất ấm, hơn nữa giặt xong còn có thể thoa kem dưỡng da.
Nàng hoàn toàn không cảm thấy khó chịu, làm xong còn hỏi bà ngoại có muốn ra ngoài chơi không.
Nhưng Hàn mẫu không có ra ngoài để chịu khổ, bây giờ cơ bản là không ra khỏi nhà, bên ngoài lạnh như vậy ra đó làm gì?
Trong nhà đốt lò than cũng coi như ấm áp, đương nhiên ở trong phòng chơi với các cháu tốt hơn.
Lúc này cái radio mà Giang Thiển gọi Hàn Thế Quốc mua về, thật sự là có tác dụng lớn.
Hàn mẫu liền ở nhà mang các cháu nghe hát tuồng, bà lão cảm giác cuộc đời mình đã lên đến đỉnh cao!
Đời này đến tuổi này rồi, thật sự, mãi cho đến năm nay mới đến chỗ con trai con dâu hưởng phúc!
Điều này cũng khiến bà không khỏi đối với cuộc sống dưỡng lão sau này tràn đầy hy vọng, đợi sau này trở về, bà nhất định phải nói thật kỹ với mấy ông bà già ở nhà, sang chỗ con trai con dâu út này mà dưỡng lão!
Chưa nói xa xôi, chỉ riêng cái sự thanh nhàn này đã là rất thoải mái.
Hàn mẫu cảm giác sau khi đến đây, hình như đều trẻ ra không ít!
Khí hậu ở đây, vẫn là rất hợp để dưỡng người!
Tháng giêng đặc biệt lạnh, nhưng ngày cũng trôi qua rất nhanh, chớp mắt cũng đã đến ngày rằm tháng giêng, tết Nguyên tiêu.
Tết Nguyên tiêu vốn rất bình yên, nhưng ở nhà máy lớn bên ngoài trụ sở biên lại xảy ra một chuyện không nhỏ.
Có một tên đặc biệt bị tóm ra!
Giang Thiển luôn chậm tin một bước, là khi đi làm thì Cố Vân Lan nói cho nàng biết.
Bởi vì lần này phát hiện ra tên đặc biệt này, là Cố Hiểu Lan, vậy mà còn kêu nàng lập công!
"Sao mà phát hiện ra?" Giang Thiển đều thấy bất ngờ, nàng không coi thường ai cả, nhưng đối với Cố Hiểu Lan nàng thật sự không thể đánh giá cao được, bởi vì Cố Hiểu Lan đích thực không phải là một người thông minh, trái lại còn hơi ngốc nghếch, làm việc cũng khiến người ta không biết nói gì.
Không hiểu ra sao lại làm cho lãnh đạo khoa tuyên truyền và đồng nghiệp đều hết sức khó chịu.
"Cái tên đặc biệt đó là thợ cắt tóc, ở bên ngoài xưởng, ở đây cũng được hơn mười năm, giá cũng rẻ, mọi người đều thích đi tìm hắn cắt tóc làm tóc, ai ai cũng tin tưởng hắn, kết quả lần này Cố Hiểu Lan đi tìm đối phương làm kiểu tóc mới, không biết thế nào lại bất ngờ phát hiện đối phương có liên lạc máy móc với bên ngoài, nàng khó được thông minh được một lần, không một tiếng động đã báo cáo sự việc này lên, quân đội phái người đi điều tra, kết quả thật sự phát hiện tên thợ cắt tóc đó là đặc vụ!"
Cố Vân Lan đương nhiên đã tìm hiểu rõ.
Giang Thiển đều thấy bất ngờ.
Bất quá lần này Cố Hiểu Lan thật đúng là đã lập được một công lớn.
Chỉ là trong lúc mọi người bên ngoài không ai hay biết thì Cố Hiểu Lan lại đang cùng một chị dâu hàng xóm nói chuyện ở trước cửa nhà.
Chị dâu hàng xóm nói với nàng: "Chúng ta đã nói chuyện xong xuôi cả rồi nhé!"
Cố Hiểu Lan liền cho đối phương năm tờ đại đoàn kết, không chỉ 50 đồng tiền này, mà còn có lần này nàng cử báo đặc vụ được thưởng 20 đồng tiền, cũng đưa cả cho người chị dâu hàng xóm này.
"Ta nói cho ngươi biết, cầm tiền rồi, chuyện này liền phải chôn trong bụng!" Cố Hiểu Lan nói.
"Ta biết ta biết, ta cũng đã dặn con trai rồi, ngươi cứ yên tâm, sẽ không ai biết tên đặc vụ đó thực ra là do con trai ta phát hiện đâu!" Chị dâu hàng xóm cao hứng nói.
Vốn chuyện này là con trai chị ta đi cắt tóc, bởi vì nghịch ngợm ngó chỗ này một chút sờ chỗ kia một chút rồi phát hiện đối phương giấu đồ vật.
Con trai chị ta cũng thông minh liền nói với mẹ, lúc đó vừa vặn bị Cố Hiểu Lan nghe thấy.
Cố Hiểu Lan liền mua tin tức này, hứa sẽ cho 50 đồng tiền, tiền thưởng cũng sẽ cho hết chị ta.
Chị dâu hàng xóm không cần nghĩ ngợi liền đồng ý ngay, đây chẳng phải là tự dưng có 70 đồng tiền to đùng à!
Nhưng thực ra số tiền này Cố Hiểu Lan cho đi vẫn còn có chút không tình nguyện!
Bởi vì nàng cũng nhớ lại rồi, người thợ cắt tóc này ở kiếp trước đã bị tố giác, nhưng từ khi nàng sống lại, tâm trí đều đặt vào việc làm sao để đấu với Cố Vân Lan, làm sao để ở lại nhà họ Cố, cùng với kiếm tiền từ tay Cố Hiên, khiến cho nàng đã quên mất một chuyện quan trọng như vậy, hoàn toàn không nhớ ra.
Mãi đến khi nghe thấy hai mẹ con bọn họ thì thầm, mới chợt bừng tỉnh, còn có một vụ lập công thế này!
Nhưng người ta đã phát hiện ra trước nên nàng không có cách nào đoạt, nếu không gây ầm ĩ lên chắc chắn mình không được lợi gì, mà không đoạt được thì chỉ còn cách mua thôi.
Nàng vốn dĩ đã biết tên thợ cắt tóc đó là đặc vụ rồi, nếu không phải không nhớ ra, thì đã không phải lãng phí một khoản tiền thế này rồi!
Chỉ là vì nàng phát hiện ra một đặc vụ, lập được công lớn, lần này khiến danh tiếng của nàng vang xa, coi như cũng là một an ủi không nhỏ!
Dù sao so với tiền, thì danh tiếng tốt như vậy càng quan trọng hơn.
Bởi vì tiền thì có rồi, Cố Hiên mỗi tháng đều cho nàng, nếu bỏ lỡ cơ hội nổi danh lập công này, vậy thì coi như không có gì cả!
Đợi chị dâu hàng xóm vừa lòng đi rồi, mẹ ruột của Cố Hiểu Lan mới không nhịn được mà nói: "Cho bà ta nhiều tiền như vậy làm gì, mười đồng tiền là nhiều lắm rồi!"
Cố Hiểu Lan trợn trắng mắt: "Ngươi tưởng ta muốn cho chắc, chẳng phải là không còn cách nào khác sao, mười đồng tiền người ta thèm vào!"
Mẹ Hiểu Lan lúc này mới không nói gì nữa, dù sao hiện giờ con gái mình cũng đang có một cái danh tốt là người tố giác đặc vụ.
Bất quá mẹ Hiểu Lan lại nghĩ ra điều gì đó, bèn nhỏ giọng nói: "Hiểu Lan, con với chủ nhiệm Cố..." Chủ nhiệm Cố chính là Cố Hiên.
Bà đến đây cũng lâu rồi, đương nhiên biết rõ chuyện của Cố Hiểu Lan và Cố Hiên, thậm chí chính bà là người trông chừng đây này!
Nhưng bà vẫn chưa từng hỏi, đây là lần đầu tiên.
Cố Hiểu Lan nói: "Ngươi chẳng phải sớm đã biết rồi sao? Còn có gì mà phải hỏi."
"Thế còn đứa bé..." Mẹ Hiểu Lan nhìn đứa cháu ngoại đang ngủ.
"Đứa bé này đương nhiên là của Cố Hiên, nếu không thì mỗi tháng hắn có thể cho ta 100 đồng tiền chắc?" Cố Hiểu Lan nói một cách vô tư, hoàn toàn không cảm thấy có gì.
Mẹ Hiểu Lan cũng đã sớm dự liệu nên không có vẻ quá kinh ngạc, chỉ là không nhịn được nhỏ giọng nói: "Dù sao cũng phải cẩn thận một chút, lần trước suýt chút nữa bị người khác phát hiện ra rồi đấy!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận