Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến

Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến - Chương 147: Trước đắng sau ngọt (length: 8059)

Hàn Thế Quốc rất nhanh trở lại, vừa nghe Giang Thủ Hà muốn đi tắm rửa, hắn cũng liền mang theo quần áo cùng tam Cữu Ca cùng đi.
Anh em cùng nhau chà xát.
Đánh xà phòng rửa xong trở về Giang Thủ Hà mới vào xem cháu ngoại trai, nhịn không được cười nói: "Thật sự giống bọn họ ba."
Ba tên tiểu gia hỏa cũng còn chưa tỉnh, hiện tại chính là giai đoạn đặc biệt có thể ngủ, một ngày muốn ngủ hai mươi giờ, trừ ăn uống vệ sinh, những thời gian khác đều đang ngủ, căn bản không tỉnh.
Khiến Giang Thiển cái này tay mới mẹ có đôi khi đều muốn đưa tay đến dưới mũi bọn họ cảm nhận một chút, 囧 cái 囧.
Rất nhanh cơm tối liền làm xong.
Cơm ở cữ của Giang Thiển mười phần phong phú, có thịt có trứng, chẳng qua hiện tại thời gian sinh sản còn ít, như cá loại đồ ăn mặn thì chưa ăn được.
Còn có gà hầm cũng vậy, những thứ này tạm thời cũng không thể ăn.
Đều sẽ ảnh hưởng đến việc bài xuất sản dịch, còn phải thêm mấy ngày nữa mới bắt đầu bồi bổ.
Nhưng có thịt có trứng cũng đủ rồi.
Giang Thiển ở trong phòng ăn, cùng Hàn Thế Quốc nói, "Ngươi ra ngoài trước ăn đi, ăn xong lại vào thu dọn cũng được, hiện tại không cần ngươi canh chừng."
Người đàn ông này, hiện tại mỗi ngày cũng không đi đâu, cứ canh chừng mẹ con nàng mấy người, ở trước giường đi theo làm tùy tùng, có chuyện gì gọi một tiếng, hắn liền có thể lập tức làm tốt.
Thật là rất biết cung cấp cảm xúc giá trị.
Hơn nữa cũng ứng câu nói kia, gả đúng người hay không, ngươi sinh một đứa trẻ sẽ biết.
Hắn có kiên nhẫn hay không, đối lão bà con cái tốt; ở cữ là có khả năng nhất thể hiện.
Hiển nhiên Hàn Thế Quốc đặc biệt kiên nhẫn, nàng cũng đích xác không nhìn lầm người.
"Vậy có chuyện gì ngươi gọi ta một tiếng." Hàn Thế Quốc cũng liền nói, hôm nay nhạc mẫu cùng tam Cữu Ca đến, hắn phải đi cùng một chút.
"Ừ."
Hàn Thế Quốc cũng liền đi ra.
"Chúng ta cũng không phải là người ngoài, ngươi xem mẹ ngươi này, lại làm nhiều món ăn như vậy." Chu Quế Vân liền cười nói với con rể.
Có cá hầm, thịt, trứng bác, cùng canh, cùng thức ăn, có thể nói là đặc biệt phong phú.
Hàn Thế Quốc cười nói: "Đây là phải, nương, Tam ca, các người ăn nhiều một chút."
Hắn dùng đôi đũa còn chưa đụng vào, trước gắp một miếng thịt cho nhạc mẫu.
Chu Quế Vân cười, "Mẹ tự mình gắp, mọi người ăn, đều ăn."
Một bên ăn cũng một bên trò chuyện, Chu Quế Vân khen Trương Tiểu Trân, "Ta nghe tiểu cữu mụ ngươi nói, những ngày này thật là nhờ có Tiểu Trân ngươi giúp đỡ, vừa là hỗ trợ chiếu cố các em, lại là bận việc nhà."
Trương Tiểu Trân cười nói: "Những thứ này đều là ở nhà ta cũng quen làm rồi."
Ở nhà mẹ nàng sinh xong con, chính là nàng hầu hạ trong tháng, khi ấy nàng còn chưa có cao bằng bếp, liền kê cái ghế nhỏ để nấu cơm.
Còn có giặt tã các thứ, cũng đều là nàng làm, bởi vì khi đó chị nàng còn phải đi nhổ cỏ cùng nhặt phân trâu kiếm ít công điểm, việc nhà liền giao cho nàng.
Thật là quen tay nên đối với nàng mà nói một chút cũng không thành vấn đề.
Mẹ Hàn cũng cười nói: "Buổi đêm bọn chúng đứng dậy uống sữa, ta cũng đều không cần dậy, đều là Tiểu Trân đứng dậy pha sẵn sữa bột, ta cho bú là được."
"Là một đứa trẻ ngoan, có ngươi ở đây giúp đỡ tiểu cữu mụ, tiểu cữu mụ cùng bà ngoại đều thoải mái hơn nhiều." Chu Quế Vân nói.
Trương Tiểu Trân không phải người giỏi ăn nói, chỉ ngượng ngùng cười một tiếng.
Nhưng Chu Quế Vân đích xác đối nàng rất hài lòng, bởi vì dạng cô nương này vừa nhìn đã thấy rất giản dị, là người biết làm việc.
Ăn xong cơm tối, Trương Tiểu Trân liền rất nhanh nhẹn thu dọn, Chu Quế Vân muốn giúp một tay, đều bị nàng cản lại, "Để con, để con, bà ngoại đi cùng tiểu cữu mụ là được rồi."
Nàng là chị họ của tam bào thai, đương nhiên sẽ cùng tam bào thai gọi Chu Quế Vân là bà ngoại, gọi Giang Thủ Hà là Tam cữu.
Chu Quế Vân cười nói: "Vậy được, vậy làm phiền ngươi."
"Không khổ cực, đều là việc nhỏ." Trương Tiểu Trân liền đi bận rộn.
Chu Quế Vân cũng sang đây xem con gái cùng cháu ngoại, Giang Thiển đã ăn no, nhưng các bé đến bây giờ vẫn chưa tỉnh, "Chúng ta vừa đến có phải là đã cho bú rồi không?"
Giang Thiển cười nói: "Đúng, vừa cho bú xong bọn chúng, mới ngủ không bao lâu."
Chu Quế Vân mới gật gật đầu, "Vậy mẹ cũng đi tắm rửa trước."
"Được."
Chu Quế Vân liền đi cầm quần áo, gọi Giang Thủ Hà đưa bà qua nhà tắm gần đây mua phiếu tắm rửa, tắm rửa xong trở về cũng khen nhà tắm tốt.
"Chỉ là hơi đắt thôi, tắm một lần lại mất ba hào." Chu Quế Vân nói.
Mẹ Hàn cười nói: "Cũng không phải là đắt, nhưng tắm thì thoải mái thật, lúc ta mới đến rửa xong cũng thấy người thoải mái hẳn."
"Đúng, cảm giác mệt mỏi dọc đường đều được rửa sạch." Chu Quế Vân cười nói.
Hàn Thế Quốc đổ rác xong trở về, hỏi: "Nương có muốn vào phòng nghỉ một chút không?"
"Cũng còn sớm mà, ta không mệt đến thế đâu." Trạng thái của Chu Quế Vân vẫn rất tốt, ngược lại là đứa con trai Giang Thủ Hà này, bà nói: "Lão Tam có muốn vào ngủ một giấc không?"
"Không cần." Giang Thủ Hà cũng không phiền hà.
Đang trò chuyện, thì nghe thấy tiếng khóc của trẻ con trong phòng.
Người tỉnh trước là Lão tam, sau khi Lão tam tỉnh, Lão đại Lão nhị cũng lần lượt đều tỉnh.
Chỉ cần tỉnh ngủ, là cần ăn.
Bất quá trước khi cho ăn, vẫn nên thay tã cho bọn chúng trước đã, bằng không uống xong sữa mà thay tã sẽ dễ nôn trớ.
Là bà ngoại thay tã, còn rất dịu dàng xoa xoa mông nhỏ, người sạch sẽ, bà mới cười đem Lão tam, đang kêu gào muốn ăn, rõ ràng là đang vội đưa vào trong lòng mẹ.
Vì phải cho bú sữa Giang Thủ Hà liền đi ra ngoài.
Giang Thiển liền cho tiểu gia hỏa này bú.
Lão tam nhỏ gầy, tiếng khóc cũng không có lực bằng, như một con mèo nhỏ.
Nhưng tiểu gia hỏa khi ăn lại rất ngoan, tập trung ăn.
Chu Quế Vân cho Lão đại Lão nhị thu dọn sạch sẽ xong, liền qua xem một chút, nhìn xem tiểu tôn tử vừa ăn cơm, vừa nghỉ ngơi thở, lại nhìn tướng ăn, trên mặt bà đầy vẻ từ ái, "Nhìn tướng ăn này là biết lớn lên chắc chắn có tiền đồ!"
Trên mặt Giang Thiển cũng mang theo vẻ mặt của tình mẫu tử, sờ sờ tiểu gia hỏa trong ngực đang dùng sức bú sữa.
Đại khái là do lúc nàng mang thai ăn không ít mè đen nên tóc tiểu gia hỏa dài ra rất tốt.
Kỳ thực tính toán ra, mới 34 tuần hơn không đến 35 tuần đã sinh, là trẻ sinh non, nhưng ba anh em thật sự lớn cũng rất khỏe, không cần nằm viện quan sát, có thể về nhà chăm sóc thật tốt.
Tiểu gia hỏa ngừng một chút lại ăn, hồi lâu sau mới ăn xong, ăn xong là tự nó sẽ không ăn, rất thông minh.
Sau khi ăn uống no đủ tâm tình đã tốt rồi, mở mắt bắt đầu xem thế giới, không khóc không quấy.
Bất quá anh cả và anh hai muốn ăn, Giang Thiển nhận từng đứa cho ăn, hết lượt này đến lượt khác.
Đợi mấy anh đều ăn no, Giang Thiển cũng nằm xuống nghỉ ngơi.
"Tối nay nương ngủ cùng ngươi, Thế Quốc ngủ cùng Tam ca của ngươi ở thư phòng." Chu Quế Vân cười nói.
"Nương mẹ sang bên kia ngủ đi, để Tam ca nằm ra đất mà nghỉ, ở cạnh bên cạnh buổi tối ngủ không ngon." Giang Thiển vội nói.
Nàng đã ngồi tàu, biết đi một đoạn đường dài nhất định sẽ mệt mỏi.
"Không sao mẹ ở cùng con." Chu Quế Vân ấm giọng nói.
Một câu nói, khiến Giang Thiển định khuyên thêm vài câu lại nuốt trở vào, nàng dường như trở về lúc chưa xuất giá, cùng mẹ làm nũng nói: "Nương, mẹ vẫn luôn yêu chiều con như vậy."
"Con gái của nương cũng đã trưởng thành rồi, bây giờ cũng làm mẹ rồi, nhưng trong lòng mẹ, con mãi mãi là con gái." Chu Quế Vân nhẹ nhàng xoa khuôn mặt có chút tái nhợt của con gái.
Đau lòng nhất định là đau lòng, có người mẹ nào mà tránh khỏi chuyện sinh con của con gái mình được?
Rồi sẽ qua thôi, trước đắng sau ngọt...
Bạn cần đăng nhập để bình luận