Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến

Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến - Chương 245: Đối kháng áp bách biện pháp tốt nhất chính là phản kích! (length: 7645)

Hôm nay là ba anh em sinh ba vô cùng cao hứng một ngày.
Sáng sớm bọn họ đã cùng ba ba, còn có nãi nãi và Tiểu Trân tỷ cùng nhau đi ra ngồi xe.
Đến thị trấn, bọn họ liền đến quán cơm quốc doanh ăn cơm.
Ăn là bánh quẩy bánh bao lớn, còn có sữa đậu nành, thật là đặc biệt ngon.
Tuy rằng ở nhà thường cũng có thể ăn, nhưng đi ra ngoài ăn đúng là không giống nha!
Ăn uống no đủ xong đâu, bọn họ liền nhớ đi nhà sách.
Từ bốn tuổi, mẹ bọn họ mỗi tháng đều sẽ dẫn bọn hắn ra ngoài chơi một chuyến, đi khắp nơi một vòng, cho nên bọn ca rất quen thuộc với thị trấn, nhà sách ở đâu bọn họ đều biết đường đi.
Trong tiệm sách sách cho thiếu nhi đặc biệt đẹp, bọn ca đều thích, cơ bản ở lại đó được hai đến ba tiếng đồng hồ.
Sau còn có thể mua thêm mấy quyển mang về.
Hàn Thế Quốc cũng đều tùy bọn họ, cho mua.
Sau đó chính là lại đi dạo trung tâm thương mại, ăn cơm trưa, xem một buổi phim, sau đó mới về nhà.
Bọn ca ở trên xe tất cả đều ngủ rồi.
Vừa lên xe liền ngủ, tỉnh dậy liền đến trạm.
Bị gọi dậy còn kinh ngạc, "Không phải mới lên xe sao? Đã đến rồi?"
Thấy bọn ca bộ dạng buồn ngủ, Hàn Thế Quốc buồn cười nói: "Các ngươi ngủ cả đường."
"Vậy hả!" Bọn ca gật gật đầu.
Sau đó liền nhảy nhót theo ba ba, nãi nãi còn có Tiểu Trân tỷ về nhà, ngủ một giấc giống như sạc điện tinh lực lại dồi dào hẳn lên.
Quá vui vẻ, bọn họ về đến nhà một lần cũng không về nhà, cầm sách tranh nhỏ chạy qua nhà Lão Lục tìm Lục Minh và Lục Song.
Lúc này đều đã tan học về nhà.
Cho nên ở nhà canh thời gian làm cơm xong Giang Thiển cũng không thấy mấy đứa con trai trước.
"Thiển Thiển, con về khi nào vậy?" Hàn mẫu trở về thấy con dâu ở nhà vui vẻ nói.
"Không sai biệt lắm giữa trưa con về đến nhà ạ." Giang Thiển cười nói, "Nương, người có mệt không? Uống chút nước mật ong cho mát họng, con vừa pha xong."
Đưa cho bà bà một ly, Hàn mẫu cười nói: "Nương tự tới."
"Ly này là của Tiểu Trân."
"Cảm ơn tiểu cữu mụ."
"Nhìn gì vậy, đưa cho ngươi." Giang Thiển liền rót cho tên tháo hán nhà mình một ly nước mật ong.
Từ lúc vừa vào cửa thấy nàng sau khi trở về, hắn cứ nhìn chằm chằm vào nàng không thôi.
"Cảm ơn tức phụ." Hàn Thế Quốc nhận lấy uống, bất quá hắn cảm thấy nước mật ong này còn lâu mới có được vợ mình ngọt ngào.
"Mấy đứa nhỏ sao chưa về? Cơm trong nồi chín rồi, có thể ăn được." Giang Thiển mặc kệ tên tháo hán này, quay sang hỏi.
"Cầm mấy quyển sách tranh hôm nay mua qua nhà Lục, con đi gọi bọn nó về." Trương Tiểu Trân uống nước mật ong xong định đi gọi người.
Giang Thiển gọi cô lại: "Lấy giúp ta hai túi lê và điểm tâm này đưa cho Lan di của con."
"Dạ." Trương Tiểu Trân xách theo giỏ liền đi qua.
Không bao lâu, bọn ca đã chạy ào về, vào nhà không thấy mẹ mình, không nhịn được hô: "Mẹ ơi, mụ!"
"Trong phòng đây." Giang Thiển đáp lời, liền đẩy Hàn Thế Quốc ra.
Bị tên tháo hán này kéo về phòng, chuyện khác thì đương nhiên không được làm, nhưng chút ít giải sầu thì không có vấn đề.
Ba đứa con trai giống như pháo chạy vào nhìn thấy mẹ ngày nhớ đêm mong trở về, tất cả đều mắt sáng rực.
Giang Thiển cũng nhớ con trai lắm nha.
Đều ôm một cái, rồi hôn một cái, làm cho bọn ca đều toe toét cười.
"Ăn cơm trước, cơm nước xong mẹ cho các con tắm." Giang Thiển nói.
"Vâng!"
Cả nhà liền ra ăn cơm chiều, cơm xong, không cần Giang Thiển tắm, bọn ca trực tiếp bị Hàn Thế Quốc dẫn vào nhà tắm để tắm.
Tắm xong trở về mới cùng mẹ kể hết nỗi nhớ nhung.
Giang Thiển ở phòng trẻ cùng bọn chúng, rất kiên nhẫn trò chuyện cùng chúng, kể chuyện ở thành phố Thượng Hải, đồng thời cũng hỏi trong nhà xảy ra chuyện gì.
Hàn Gia Ý đương nhiên không quên mách với mẹ, hai ngày trước ba đánh bọn nó nặng như thế nào!
Giang Thiển mới biết chuyện này, nhanh chóng nhìn qua một chút, tuy rằng có bôi dầu hoa hồng, với lại mấy ngày rồi, vẫn còn có chút dấu vết, có thể thấy lúc đánh xuống tay nặng thế nào.
"Có phải đặc biệt đau không?" Giang Thiển xoa cho chúng.
"Đương nhiên, con thấy đùi con như muốn gãy luôn!" Hàn Gia Hồng nói.
"Ba ra tay thật là độc ác!" Hàn Gia Đằng gật đầu.
Bọn ca tuy rằng rất hài lòng với biểu hiện hôm nay của ba ba, nhưng có đi có lại, chuyện hôm trước đánh chúng thì bọn chúng không hề quên.
Giang Thiển dỗ dành mãi cũng muốn hỏi xem chuyện là như thế nào.
Nghe bọn chúng ngươi một câu ta một lời nói xong, cô liền nói với Lão nhị: "Người khác bắt nạt các con, đánh trả lại là đúng, hành động đó không sai, bất quá dùng đến hòn đá, như vậy rất dễ xảy ra sự cố không hay, nếu lỡ mà đánh người khác bị nguy hiểm thật, vậy thì biết làm sao?"
Tính cách của Lão nhị này rõ ràng giống Tam ca của cô rồi.
Tam ca của cô đánh nhau là như vậy đấy.
Không chỉ người trong thôn đến nhà khiếu nại, người ngoài thôn cũng có mang con bị đánh vỡ đầu đến đòi công đạo.
Trong ấn tượng của cô, mẹ cô không thiếu lần phải bồi tiền thuốc men.
Cũng là sau này lớn lên, hiểu chuyện hơn, vóc dáng cao lớn, với lại tiếng tăm cũng vang xa, nên mới không đánh nhau.
Kết quả hiện tại đến lượt con trai của cô theo phong cách này khiến Giang Thiển có chút lo lắng.
Bởi vì chuyện này thật sự không phải lần đầu.
"Nếu con thật sự dốc hết sức mà nện thì chỗ nào Chu Nhị Bảo chịu được? Con đánh một cái là có thể đập vỡ đầu hắn rồi, nhưng con đã thu lực rồi mà." Hàn Gia Hồng nhìn mẹ, cậu không muốn để cho mẹ thấy mình là đứa trẻ xấu, "Triệu Đông Sinh còn cưỡi lên người Lão Tam bóp cổ hắn!"
Hàn Gia Đằng gật đầu, "Đúng, Lão nhị là vì cứu Lão Tam."
Lúc đó hắn cùng với Cao Binh cao lớn đánh nhau bất phân thắng bại, không để ý tới chuyện khác, nếu thấy hắn cũng sẽ dùng biện pháp tương tự đối phó Cao Binh để giúp Lão Tam.
"Mẹ đừng trách Nhị ca, Nhị ca cũng là vì cứu con." Hàn Gia Ý cũng nói.
Giang Thiển sờ đầu chúng, mới nói với Lão Nhị: "Mẹ không trách con, mẹ biết trong lòng con là đứa trẻ biết điều, mẹ cũng biết, con bị ép bất đắc dĩ mới đánh trả lại, mẹ cũng không có cái đạo lý đứng để người ta đánh, đánh không lại dùng chút thủ đoạn rất bình thường."
Nghe các con trai nói như vậy, cô lại không cảm thấy con trai có gì sai.
Một đám hơn bảy tuổi bắt nạt đứa trẻ vừa năm tuổi, lẽ nào lại đúng sao?
Lẽ nào lại muốn tùy ý cho bọn nó bị bọn lớn bắt nạt mới được?
Giống Tam ca của cô, Tam ca của cô cũng chưa từng gây ra chết người, bây giờ vẫn là công nhân chính thức trong nhà máy, người trong thôn ai cũng ngưỡng mộ đấy!
Tính bao che khuyết điểm của cô, một chút cũng không nghĩ việc mình nghĩ vậy có đúng hay không.
Đối kháng áp bức biện pháp tốt nhất chính là phản kích!
Nghe mẹ nói như vậy, bọn ca rõ ràng là vui lên, nhất là Lão Nhị, thần sắc cũng giãn ra.
"Đừng lo lắng, chỉ cần không phải các con chủ động gây chuyện bắt nạt người, mẹ nhất định sẽ đứng về phía các con!" Giang Thiển nhận thấy được tâm tư của con trai thứ hai liền ấm giọng nói.
"Mẹ ơi, mẹ thật tốt."
"Hôm nay chơi cả ngày, ngủ một giấc cho ngon, ngày mai mẹ làm tiểu lồng bao cho các con ăn, bánh bao ăn ngon cực, đảm bảo các con sẽ thích!"
"Dạ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận