Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến

Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến - Chương 241: Tự có chính bọn họ một bộ đạo lý (length: 7442)

Hàn Thế Quốc mặt không chút biểu cảm nhìn hắn, "Cái gì ba kế, ta là cha ruột của các ngươi!"
"Ngươi là cha ruột của bọn ta, vậy mà ta bị người khác đánh, nhị ca ta vội vàng giúp ta, ngươi lại còn như thế đánh bọn ta? Nếu là mẹ ta ở nhà, nàng nhất định sẽ không để cho ngươi đánh bọn ta."
"Mẹ ngươi nếu ở nhà, nàng cũng sẽ ủng hộ ta đánh các ngươi một trận!" Hàn Thế Quốc hừ lạnh.
"Mới không có, mẹ ta tốt nhất, ba, ta nhớ mẹ, mẹ khi nào về a?" Hàn Gia Ý nói, liền trực tiếp ngồi vào trong lòng cha hắn, bắt đầu đếm trên đầu ngón tay tính ra, "1; 2; 3... Mẹ ta đã đi bảy ngày đến cái thành phố Thượng Hải kia rồi, như vậy có được không? Gọi mẹ lâu như vậy rồi mà vẫn không trở lại, có phải mẹ không cần chúng ta nữa rồi không?"
"Nói bậy gì đó, mẹ ngươi sao có thể không cần chúng ta, nàng ở bên ngoài đi công tác bận bịu đó, hôm kia không phải còn gọi điện thoại về cho các ngươi sao?" Hàn Thế Quốc lau nước mắt cho con trai út.
"Vậy ta cũng muốn mẹ, ba, ngươi có nhớ mẹ không?"
"Ba cũng nhớ." Hàn Thế Quốc đương nhiên muốn chứ.
Lần này tức phụ đi thành phố Thượng Hải, hắn đi công tác làm nhiệm vụ cũng không nhiều, một tháng nhiệm vụ.
Mấy ngày hôm trước sau khi trở về mới biết được tức phụ lại đi công tác rồi.
Tính ra thì hắn đã bao lâu không thấy tức phụ rồi? Sao có thể không nhớ.
"Mẹ lúc ở nhà, đi ngủ còn có thể kể chuyện xưa cho chúng ta."
"Ba thì không chịu kể cho chúng ta!"
"Ngươi bận muốn chết, hoàn toàn không rảnh chơi với chúng ta, cũng không đưa chúng ta đi dạo phố!"
"..."
Hàn Gia Ý bày tỏ kháng nghị với cha mình.
Hàn Thế Quốc nghĩ ngợi một chút, liền nói: "Sau này có rảnh, sau này đưa các con đi xem phim?"
"Thật đó hả? Sẽ không thả bọn con leo cây chứ?" Hàn Gia Ý vội vàng nói.
"Sẽ không."
"Được, con nhớ kỹ, sau này nha!"
"..."
Mãi cho đến khi con trai út trở về phòng, Hàn Thế Quốc vẫn không có phản ứng gì, hắn còn chưa dạy dỗ thằng nhóc này.
Mặc dù bị thằng con út ranh ma này đánh lạc hướng đề tài, nhưng chờ lão nhị Hàn Gia Hồng đi đến, sắc mặt Hàn Thế Quốc liền nghiêm lại.
Hàn Gia Hồng liếc nhìn sắc mặt của cha, không đợi cha nói đã trực tiếp quỳ xuống.
Đây là Đại ca cho hắn chủ ý, nhất định phải thống khoái nhận sai, đừng có cứng đầu, nếu không thì đánh vô ích!
"Ba, con biết con sai rồi." Hàn Gia Hồng cúi đầu nói.
Khí trong lòng Hàn Thế Quốc lập tức vơi đi ba phần, "Ngươi sai chỗ nào?"
"Đánh nhau thì đánh nhau, con không nên động vào cục đá, nhưng lúc đó con cũng nóng nảy, thấy lão tam bị Triệu Đông Sinh đè xuống đánh, Đại ca lại không rảnh tay, con chỉ có thể nghĩ cách tốc chiến tốc thắng, nhưng sau khi xong việc con cũng sợ, bị ba đánh một trận, con lại không thấy sợ như vậy, ba đánh đúng, con cũng biết ba làm đều là vì tốt cho con!" Hàn Gia Hồng nói.
Hàn Thế Quốc nhìn đứa con trai mới tròn năm tuổi hồi tháng trước, hồi bọn nó mới sinh đều là sinh non nhưng vì sau khi sinh được chăm sóc tốt; bọn nó không chỉ không nhìn ra nửa điểm dấu vết sinh non năm đó, ngược lại, thể chất còn tốt hơn so với trẻ con bình thường.
Ngay cả chiều cao này, cũng cao hơn bạn bè cùng trang lứa rất nhiều.
Đứng chung với những đứa bé bảy tuổi ở doanh trại cũng không thấp hơn bao nhiêu.
Hơn nữa không chỉ có vậy, còn có logic nói chuyện của bọn nó, phong cách làm việc, đều có một bộ đạo lý của riêng mình.
Hàn Thế Quốc là một ông chú thô lỗ, bản thân hắn cũng ở quê nhà hoang dại lớn lên, hắn làm việc cũng có cái riêng.
Nhưng hắn thật ra cũng không hiểu cách giáo dục con cái như thế nào.
Về việc giáo dục con cái này, vợ hắn mới là người có chuyên môn.
Tức phụ bảo hắn rằng, đại phương hướng của bọn nhỏ không sai, những chi tiết khác thì đừng bắt bẻ, cứ tùy ý chúng phát triển là được.
Hàn Thế Quốc cũng nghe theo, vì hắn cũng chủ trương nuôi con thô, như vậy con cái lớn lên sẽ mạnh mẽ hơn.
Cho nên nghe được con trai nhận sai một cách triệt để như vậy, cơn giận trong lòng hắn cũng đã tiêu tan hết bảy tám phần.
Lại đây ôm lão nhị dậy, cho nó ngồi lên đùi mình, tuy rằng đã lớn, nhưng nó cũng chỉ mới năm tuổi thôi.
"Ba đánh con có đau không?" Hàn Thế Quốc dịu giọng nói.
"Đau thì có đau, nhưng con chịu được." Hàn Gia Hồng nhìn cha mình một cái, "Ba không tức giận nữa sao?"
"Lần sau không được dùng cục đá đập người nữa, biết không?" Hàn Thế Quốc đau con thì có đau, nhưng vẫn phải giáo dục khi cần thiết.
"Con biết rồi." Chỉ cần Chu Nhị Bảo bọn họ không đến chọc ghẹo.
"Cũng muộn rồi, về đi ngủ thôi." Hàn Thế Quốc vừa nói, cũng không nỡ tiếp tục la mắng nó.
Hàn Gia Hồng liền hỏi hắn, "Vừa nãy lão tam nói, sau này ba đưa bọn con đi xem phim là thật hay giả?"
"Thật." Ánh mắt Hàn Thế Quốc ôn hòa, hắn cũng bị lão tam nhắc mới phản ứng được, đã lâu rồi không cố ý dành thời gian chơi với bọn nhỏ.
Tức phụ từng nói, trong việc giáo dục và chơi cùng con, vai trò của người cha không thể thiếu, thường ngày hắn bận bịu mẹ con họ đều hiểu, nhưng chỉ cần rảnh rỗi, bọn họ hy vọng hắn có thể ở bên cạnh nhiều hơn một chút.
"Được!" Hàn Gia Hồng vui vẻ đáp ứng, rồi nhanh nhẹn trở về phòng.
Hàn mẫu đang ở trong phòng của bọn nó, nhìn thấy cháu trai trở về mới vội nói: "Cha con có đánh con không?"
"Không có." Hàn Gia Hồng nhếch miệng cười một tiếng, giơ ngón cái với Đại ca.
Hàn Gia Đằng bình tĩnh cầm bút tiếp tục viết tên mình, vừa nói: "Nãi cứ về nghỉ sớm đi, bọn con viết xong chữ thì tự ngủ."
Trước đây đây là thư phòng, bây giờ là phòng ngủ của bọn chúng.
Giường cũng được đổi thành giường tầng.
Lão đại ngủ giường dưới, lão nhị ngủ tầng trên, còn về lão tam, lúc thì ngủ cùng Đại ca, lúc thì ngủ cùng nhị ca, tùy vào bản thân nó.
Hàn mẫu cũng yên lòng, "Vậy các con nhớ tự tắt đèn nha."
"Biết rồi."
Hàn mẫu liền trở về.
"Mau viết, viết xong thì buồn ngủ, ngủ muộn sẽ không cao được!" Hàn Gia Đằng nói.
Hàn Gia Hồng không nói gì, cầm bút bắt đầu viết tên mình, đây là việc bọn nó bắt đầu làm sau khi tròn năm tuổi tháng trước, muốn học viết tên của chính mình.
Hàn Gia Ý hôm nay muốn lười biếng một chút, không muốn viết, "Ngày mai con lại viết."
"Không được, mụ nói mỗi ngày đều phải viết, mau dậy viết đi, viết xong rồi ngủ." Hàn Gia Hồng cũng nói.
Hàn Gia Ý cũng chỉ có thể bĩu môi viết tên, vừa viết vừa oán trách, "Tên của con nhiều nét nhất, mẹ sao lại đặt cho con cái tên này, đặt cho con là Hàn Gia càng tốt? Dù sao âm đọc cũng không khác mấy."
"Nãi nói ở lão gia có người tên là Hàn Gia nhất, Hàn Gia nhị tam tứ ngũ lục thất đều có người dùng rồi."
Hàn Gia Ý: "..." Bọn họ cũng quá xảo quyệt rồi a!
Vậy nên hắn phải làm sao?
Đương nhiên là phải chịu mệnh viết tên của mình rồi, mụ nói đi cũng phải nói lại muốn kiểm tra.
Nhưng mà trải qua một tháng liên tục viết mỗi ngày, tuy rằng viết ra vẫn rất xấu, rất không đúng quy tắc, nhưng đã học được cách khống chế ở trong ô rồi.
Hơn nữa cũng có thể nhìn ra được, đây là ba chữ Hàn Gia Ý.
Anh em Hàn Gia Đằng và Hàn Gia Hồng đương nhiên viết cũng như gà bới, nhưng bọn họ đã rất nỗ lực rồi, sau khi lấp đầy cả trang giấy bằng tên của mình, thì cũng hài lòng cất lại.
Tuy rằng trong quá trình viết bọn nó cũng thấy mệt, nhưng mỗi lần viết xong thì lại luôn có cảm giác thành tựu tràn đầy...
Bạn cần đăng nhập để bình luận