Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến

Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến - Chương 467: Không thành công người có đặc biệt (length: 7633)

Kiểu người kín đáo thu liễm chuyện này, không phải ai cũng biết.
Tỉ như Giang Nguyệt.
"Ngươi cứ chờ xem, Giang Nguyệt cùng Mã Lại Tử bọn họ sớm muộn gì cũng xong!" Chu Quế Vân còn nói thêm điều này.
Giang Thiển không hiểu nhiều chuyện bên nhà lão gia, "Bọn họ làm sao?"
"Hai người đều không phải dạng người làm ăn ra tấm ra món, lại không có việc làm, cuộc sống thì gọi là một cái dễ chịu, ngày nào cũng ăn ngon uống say, trong nhà đồ đạc gì cũng có." Chu Quế Vân nói.
Không cần bà tự mình đi đến nhà Giang Nguyệt và Mã Lại Tử xem, cả thôn đều biết hơn nữa đã sớm truyền khắp, nói hai người bọn họ đang làm ăn than đá.
Chuyện như vậy, thế mà còn có thể truyền đến mức ai cũng biết?
Giang Thiển ngoài ý muốn nói: "Ồn ào cả thôn đều biết mà không có ai đi tố giác sao?"
"Có không ít bọn đầu trộm đuôi cướp đều đi theo bọn họ làm cùng đấy, toàn là hạng người một mình ăn no cả nhà không lo, cũng dám liều mạng, nghe nói đi buôn cũng kiếm được không ít tiền, bọn họ còn buông lời ai dám kiếm chuyện với họ, thì cùng chết!" Chu Quế Vân nói.
Có câu nghèo sợ kẻ ngang tàng, ngang tàng sợ kẻ lỗ mãng, lỗ mãng sợ kẻ liều mạng.
Dù cho có đỏ mắt ghen tị với cuộc sống của Mã Lại Tử và Giang Nguyệt đến thế nào, nhưng bản thân cũng còn cả nhà phải nuôi, có thể liều mạng với bọn họ sao?
Đều bị dọa sợ cả rồi.
Cho nên đến giờ, bọn họ vẫn bình an vô sự, không ai dám đi tố giác những chuyện này.
Giang Thiển cũng đoán ra được phần nào.
Tuy rằng thời đại này rất dễ phất lên, rất nhiều người thành công cũng đều dựa vào "ngầm tài" mà giàu có, nhưng cách hành xử của người ta không thể so được với Giang Nguyệt và Mã Lại Tử.
Tỉ như Tam ca của nàng là một ví dụ.
Tuy rằng hiện tại các nghề mà Tam ca nàng làm đều có chứng chỉ nhưng nàng không tin Tam ca nàng trước đó chưa từng làm.
Chuyện này trước đây nàng không nghĩ nhiều, nhưng về sau cũng tỉnh táo lại.
Nhưng miệng Tam ca nàng kín đáo đến mức nào chứ?
Nếu nàng đoán không sai, không chỉ cha mẹ nàng không biết, mà có lẽ cả chị dâu nàng cũng chưa chắc đã biết.
Cho nên cứ so sánh mà xem, cao thấp rõ ràng chứ?
Giang Nguyệt và Mã Lại Tử như thế, cho dù có làm gì đi nữa, cũng sẽ không thành công được.
Bởi vì họ là kẻ thất bại không có chút đặc biệt nào.
Đến cuối cùng cũng sẽ công dã tràng.
Hơn nữa thật sự nghĩ là có thể dọa tạm những kẻ đỏ mắt ghen tị rồi vô tư sao?
Vài năm sau cả nước thực hiện nghiêm trị, trong thôn lại có người lén đi tố giác, Giang Nguyệt và Mã Lại Tử có gánh nổi không?
Bất quá chuyện này, Giang Thiển nghe qua thì thôi.
Nàng chỉ nói một câu: "Cha cũng đã hoàn toàn hết hy vọng về nàng ta rồi sao?"
Cha nàng là trưởng tộc, một tay nuôi lớn Nhị thúc và tiểu cô, ông rất chú trọng danh dự gia tộc.
Cho dù Giang Thủ Lưu đứa cháu đó bị nhốt, cũng đều là cha nàng đi thăm hỏi.
Nhưng Giang Thiển không cảm thấy cha mình là một thánh phụ gì, ngược lại, với tính cách của cha, các con đều có thể cảm nhận được một phẩm chất đáng quý ở ông.
Nói đơn giản chính là phúc báo.
"Vậy còn phải nói." Chu Quế Vân nói: "Cha ngươi từ lâu đã không coi nó là cháu gái nữa, nó đã không còn trong phạm vi Giang gia rồi."
Giang gia không có gia phả nhưng từ khi có Giang Thiển đỗ Trạng nguyên, còn có mấy người trong nhà là sinh viên, Giang phụ liền đi tìm những người anh em họ hàng.
Để viết lại gia phả cho nhà mình.
Cho dù là những đứa trẻ mới sinh, cũng được ghi vào gia phả, nhưng duy nhất không có tên Giang Nguyệt.
Tôn Thị nhỏ giọng nhắc tới một câu, nhưng đều bị tất cả các đường thúc bá, bao gồm cả Giang phụ phủ quyết.
Đứa cháu gái nát bét này không được phép ghi vào gia phả!
Giang Thiển gật đầu, như thế là tốt nhất.
"Ngược lại là vợ chồng Thủ Lưu, bây giờ cuộc sống có vẻ khấm khá là vì không chịu học hành, đi làm thuê cho nhà." Chu Quế Vân nói.
Giang Vi Thụ chính là con trai cả của vợ chồng Giang Thủ Lưu.
Học hết sơ trung liền không muốn học tiếp nữa, chủ yếu là không có năng khiếu đó, cũng không có tâm học hành, chỉ muốn ra ngoài làm cho nhà.
Giang Thiển nói, "Ba trăm sáu mươi nghề nghề nào cũng có trạng nguyên. Chỉ cần người kiên định chịu làm, đâu phải cứ học hành mới có đường ra."
"Thằng Vi Thụ này không tồi đấy." Chu Quế Vân tuy không có ấn tượng tốt về Giang nhị thúc và Tôn Thị, thậm chí là cả Giang Thủ Lưu và vợ Thủ Lưu, nhưng lại rất coi trọng đứa cháu trai này.
Thằng bé đó nhìn có vẻ là người trụ cột trong nhà.
Nói xong chuyện này, Chu Quế Vân vui vẻ nói, "Năm nay mấy con heo của đại ca ngươi, ta đoán chắc là phải nặng trên 200 cân!"
"Lớn vậy sao?" Giang Thiển kinh ngạc.
"Thì có phải đâu, anh trai ngươi trồng rất nhiều khoai lang cho chúng ăn, với cả thư hướng dẫn kỹ thuật nuôi heo mà ngươi gửi về, làm theo rồi tăng thêm dinh dưỡng, ái chà chà, đúng là biết cách làm mỡ đấy!" Chu Quế Vân cười nói.
"Có ích là được rồi." Giang Thiển cũng cười một tiếng, thời đại này sách vở dạy người đúng là có bản lĩnh thật đấy!
Không hề thêm bớt một chút nào.
Nàng thu thập được rất nhiều sách về kỹ thuật, bao gồm nuôi gà này, cả sách thuốc nữa, đều có!
Những thứ có ích cho nhà quê, nàng đều gửi về cho anh cả, anh hai của nàng dùng.
"Chuyện nhà ngươi bên này không cần lo, đại ca, nhị ca ngươi đều làm rất tốt, tứ ca ngươi tiền đồ xán lạn, tam ca của ngươi tuy là bỏ việc nhưng mà nhìn hắn làm cũng không tệ, với cả không được thì đã có chị dâu của ngươi rồi, chị dâu cưng hắn không để đâu cho hết, cũng giống như ngươi nghĩ, còn muốn để hắn ăn bám ở nhà." Chu Quế Vân cười nói.
Giang Thiển nghe vậy cũng cười, "Mẹ sao lại biết vậy."
"Tam ca của ngươi mặt mày đắc ý nói với ta đấy chứ."
Lão Tam bỏ việc nàng tuy rằng không nói nhiều, nhưng mà lại thấy hắn có chút nóng vội, lỡ như thất bại thì sao?
Lão Tam đã nói, hắn đều hỏi qua em gái út của hắn, em gái nói thân thể hộ (thể dục, thể hình) tương lai sẽ là xu thế.
Cũng hỏi qua vợ hắn, vợ hắn rất ủng hộ, còn nói, nếu thất bại thì cô ấy nuôi hắn là được.
Lúc nói câu này, vẻ mặt lão Tam kiêu ngạo không chịu được.
Giang Thiển thật sự buồn cười.
Buổi tối Hàn Thế Quốc về thấy vợ mình tâm tình rất tốt, mặt mày hắn cũng mang theo ý cười.
Hắn biết nhạc phụ nhạc mẫu tới đây, vợ hắn rất vui.
Cho nên đêm đó, Hàn Thế Quốc liền ôm vợ mình bắt đầu than thở, "Vợ à, em bỏ mặc anh lâu lắm rồi có biết không?"
Giang Thiển hồi tưởng lại một chút, đúng là có chút bỏ bê hắn vì giờ mỗi tháng nàng mới về nhà một lần, đều phải để hắn chủ nhật mang con đến trường học tìm nàng đi ăn cơm.
Nếu không phải lần này cha mẹ nàng đến, hôm nay có lẽ nàng cũng sẽ không về nhà.
Cho nên nghĩ vậy, nàng cũng thấy có chút áy náy.
Ôm cổ hắn nói: "Em cũng nhớ anh và con lắm, em sẽ về nhiều hơn, tha thứ cho em có được không?"
Nên dỗ thì dỗ, nên yếu thế thì yếu thế, không cần cố chấp.
Hàn Thế Quốc nhẹ giọng nói: "Đêm nay phải bồi thường cho anh thật tốt."
Giang Thiển giận hờ liếc hắn một cái, "Đồ xấu xa ~"
Đồ xấu xa Hàn Thế Quốc cũng sẽ không khách sáo!..
Bạn cần đăng nhập để bình luận