Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến

Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến - Chương 399: Chuyển biến sách lược (length: 7678)

Hàn mẫu từ bên ngoài trở về, trên mặt đầy ý cười.
Giang Thiển nhìn cười nói: "Cùng Tam tỷ trò chuyện gì mà làm nương ngươi cao hứng như vậy?"
Vừa rồi Hàn mẫu đi nghe điện thoại, Hàn Thế Giai gọi tới, nàng cười nói: "Tam tỷ ngươi tìm cho Gia Đống một chân cộng tác viên ở trong thành, một tháng mười tám đồng tiền, làm việc trong kho hàng."
Giang Thiển vừa nghe liền cười nói: "Thật sao? Vậy thì không tệ đấy." Cho dù là cộng tác viên, cũng không phải dễ kiếm như vậy.
Hàn mẫu cười nói: "Cũng là hắn có số may, vừa khéo gặp thôi."
Đứa cháu trai lớn có chân cộng tác viên làm, bà cũng rất vui, ít nhất sẽ không phải về quê làm ruộng kiếm chút công điểm nữa đúng không?
Nhưng nói đến cháu trai lớn, đương nhiên cũng nói đến cháu gái lớn.
"Tam tỷ ngươi nói, Đại tẩu ngươi đem Gia Nguyệt cả nhà ba người đều đón về nhà rồi." Hàn mẫu sắc mặt lạnh nhạt nói.
Giang Thiển đương nhiên cũng biết chuyện nhà bên kia, Hàn Gia Nguyệt năm ngoái cuối năm đã gả đi.
Vì chuyện này, Lý Hà cái này chị dâu đã giận đến quá sức, nghe Tam cô tỷ Hàn Thế Giai gọi điện thoại về nói một chút tiền sính lễ cũng không có.
Vốn dĩ đã nói cho 50 đồng, nhưng cuối cùng lại ép không ra đồng nào.
Bất kể là Hàn mẫu hay Giang Thiển, đều hiểu rõ Lý Hà, nếu không phải không còn cách nào khác, nàng có thể đồng ý chuyện hôn nhân này sao?
Khả năng duy nhất chính là, Hàn Gia Nguyệt đã mang thai, không gả không được.
Cho nên Lý Hà mới hết cách chỉ có thể bịt mắt chấp nhận.
Sự thật đúng là như vậy, cũng bởi vì mang thai, cho nên Lý Hà không thể không nhượng bộ, để người ta tay không bắt sói cưới con gái đi.
Cũng vì vậy, sau khi kết hôn, Lý Hà không cho con gái Hàn Gia Nguyệt bén mảng đến cửa.
Nghe nói còn muốn chia gia tài với nàng.
Nhưng không ngờ lần này lại đón cả nhà ba người bọn họ về?
Nhưng bất kể là vì nguyên nhân gì, Giang Thiển cũng không mấy hứng thú, bởi vì mấy năm tiếp theo, nàng cơ bản không có khả năng quay về.
Nàng chuyển đề tài, nói: "Tam tỷ có hỏi cha có muốn đến đây không? Nếu muốn, xem xem Tam ca hay Tứ ca ta ai rảnh, ta bảo họ hỗ trợ đưa đến."
Tam ca và Tứ ca nàng rất muốn đến đây đi bộ mấy ngày.
Dù sao hiện tại đại hoàn cảnh rộng rãi muốn đến là có thể tới.
Hàn mẫu cười nói: "Cha ngươi chưa nói việc này, nhưng ta thấy ông ấy chắc vẫn chưa muốn đến, còn muốn tiếp tục làm."
"Bọn hắn bây giờ các anh đều muốn đi học, cha đến đây cũng không sợ không có việc gì làm, có thể đưa đón bọn nhỏ, cũng không cần phải luôn để nương ngươi đi đi về về đưa đón."
"Hắn không đến cũng không sao, ta đưa đón là được, gần như vậy, có bao nhiêu chuyện đâu."
Hai mẹ con đang nói chuyện thì Cố Vân Lan dẫn Tiểu Lục Lâm tới.
Thấy Lục Lâm, Lão Tứ Hàn Gia Sâm đang chơi một mình liền rất vui, a a với cậu, mời cậu lại đây cùng chơi đồ chơi xe.
Lục Lâm cũng rất vui cùng em trai chơi, hai anh em cùng nhau chơi, còn có đường chạy xe nữa này.
Đó là do Hàn Thế Quốc rảnh tay làm xe đồ chơi, xe nhỏ có thể chạy ở trên đó, bên cạnh còn có mấy con búp bê, để bọn trẻ tha hồ chơi.
Vì thời gian không còn bao nhiêu, Hàn mẫu mặc áo khoác đi đón các cháu tan học.
Cố Vân Lan mới nói với Giang Thiển chuyện nhà chồng.
"Ta sắp bị phiền chết rồi!" Nàng thở dài nói.
"Nhà họ Lục lại có người đến?" Giang Thiển hỏi.
"Đúng!" Cố Vân Lan nghiến răng, nàng vừa mới nhận được thông báo của người gác cổng, cho nên đi ra nhìn một cái, kết quả lại thấy bà Lục lão thái bà kia.
Bây giờ thực sự là quá đáng ghét!
Sau khi phát hiện dùng sức mạnh không được, Lục Trưởng Chinh hoàn toàn không chấp nhận cách áp bức đó nữa, mấy tháng gần đây bà Lục chuyển hướng chiến lược, bắt đầu không còn cứng rắn nữa.
Hiện giờ thậm chí còn thường xuyên mang bánh bao, sủi cảo các loại đến, không chỉ đưa đến gia chúc viện mà còn đưa đến trường học cho Lục Minh, Lục Song ăn.
Muốn cho mọi người thấy, bà là một người mẹ, người bà tốt, người bà nội tốt!
Giang Thiển nói: "Vì tiền, bà ta thật sự bỏ được mặt dày."
"Lão Lục cha hắn hiện tại đã về hưu, nhưng mà Trưởng Chinh đã tăng tiền sinh hoạt phí, một năm 200 đồng cũng đâu có ít hả?"
"Đương nhiên không ít." Giang Thiển đều biết chuyện nhà họ Lục rất rõ ràng, Cố Vân Lan đều sẽ kể cho nàng nghe.
Cố Vân Lan chế nhạo nói: "Bên kia muốn 300, Trưởng Chinh không đồng ý."
"Có ba anh em trai, chẳng lẽ chỉ nhắm vào mỗi Lão Lục một mình mà bóc lột sao?" Giang Thiển nói.
Cố Vân Lan thở dài, "Vậy thì làm sao? Ai bảo Trưởng Chinh là người có tiền đồ nhất, bà ta đương nhiên là muốn tính toán đến trên người hắn thôi. Nhưng mà ta không đồng ý, nếu Trưởng Chinh dám lén sau lưng ta đưa thêm, ta với hắn không xong đâu."
"Yên tâm đi, Lão Lục giờ đã nhìn rõ bộ mặt gia đình hắn rồi." Giang Thiển an ủi.
Cố Vân Lan nói, "Ta chỉ sợ lão thái bà đó bây giờ giở trò, làm hắn mềm lòng, cái tật xấu của người ta là hay mềm lòng."
Dù sao cũng là cha mẹ ruột, cho dù biết họ là loại người gì, nhưng cũng sẽ dễ làm con cái mềm lòng.
Nhưng nàng sẽ không mềm lòng, nàng biết bà bà đó là hạng người gì.
Giang Thiển nói: "Một năm 200 đồng, một tháng cũng được mười sáu đồng, cho dù chỉ có một mình Lão Lục là con trai, mỗi tháng đưa khoản sinh hoạt phí đó cũng là đủ rồi, ta tin Lão Lục cũng biết rõ, đưa nhiều cũng chẳng qua vào tay cô em gái hắn thôi."
Cố Vân Lan đương nhiên rõ những tiền đó cuối cùng sẽ vào tay ai, đây cũng là lý do lớn nhất nàng hết sức phản đối đưa nhiều hơn.
Dựa vào cái gì? Đưa tiền nuôi dưỡng nhị lão là trách nhiệm không thể trốn tránh, nhưng con em gái đó tính cái gì mà cũng cần bọn họ phải giúp đỡ?
Mấu chốt là phải biết người!
Đã không coi ai ra gì rồi thì cho tiền cô ta thà mang đi mua bánh bao cho chó ăn còn hơn, chó nuôi lâu nó còn vẫy đuôi với mình!
Nhưng Lục Thiến còn không bằng chó, cô ta căn bản không nuôi quen được!
Cho nên 200 đồng, là cao nhất rồi, thật ra đây cũng chỉ là để ngăn dư luận thôi.
Bởi vì như nàng vừa nói, Lục Trưởng Chinh là người có tiền đồ nhất trong mấy người con trai cho nên anh ấy đưa nhiều hơn một chút tiền sinh hoạt phí, hàng xóm láng giềng biết, cho dù không khen thì trong lòng cũng sẽ biết, sẽ không nói anh ấy bất hiếu!
Đưa thêm thì nàng nhất quyết không đồng ý!
"Nhưng mà ngươi đừng nói thẳng với Lão Lục là ngươi ghét hành động mẹ hắn mang bánh bao mang sủi cảo đến, ngươi phải theo hướng của Lục Thiến, nói ngươi là muốn để chính cô ta tự lực cánh sinh chứ không phải hút máu người già, cha mẹ đã già rồi, không nói phải hiếu kính đi một chút, làm gì có chuyện nằm đấy hút máu?" Giang Thiển nói.
Cố Vân Lan gật gật đầu, "Ta biết."
Năm đó đúng là nàng đã tự tay tát bà bà một cái, nhưng lúc này tình hình khác xưa rồi, chuyện cũ coi như bỏ qua, nàng thân là con dâu không thể trực tiếp nói với Lục Trưởng Chinh là mình ghét, không thích cha mẹ hắn.
Trong lòng mình biết là được, ngoài miệng không được nói.
Dù sao đó cũng là cha mẹ của Lục Trưởng Chinh.
Bất kể là xuất phát từ tình cảm phu thê, hay là từ những mặt khác, điểm thể diện này phải dành cho hắn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận