Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến

Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến - Chương 47: Lĩnh chứng vào hộ khẩu (length: 8103)

Hàn Thế Quốc hôm nay làm bánh bao nhân thịt heo cải trắng, lần trước hắn đã cho nhà đưa qua, tuy rằng Giang Thiển chưa ăn, nhưng nàng sau đó cũng nghe mẹ nàng khen rồi.
Nói hắn gói bánh bao đặc biệt thơm.
Lần này Giang Thiển là nếm thấy thật là rất thơm.
"Ngươi là học của ai? Đến gói bánh bao cũng biết, còn gói tốt như vậy." Giang Thiển vẻ mặt kinh ngạc nhìn hắn.
Được khen, Hàn Thế Quốc tâm tình rõ ràng rất tốt, "Ta không chỉ biết gói bánh bao, sủi cảo ta cũng biết gói, ngày mai làm sủi cảo cho ngươi ăn nhé?"
Nếu mà có đuôi thì chắc chắn giờ đang vẫy rồi.
"Vậy ta phải nếm thử." Giang Thiển cười híp mắt nói.
Hàn Thế Quốc nhìn vợ mình, đúng là người mà hắn vừa liếc mắt đã thấy hợp ý!
Ăn bánh bao xong, hai người không ở trong nhà chờ lâu, Hàn Thế Quốc đến nhà bác của hắn, Hàn lão bí thư chi bộ, mượn xe đạp, chở Giang Thiển rồi vào thành.
Hai người vừa ra khỏi cửa, Lý Hà đã không nhịn được nói: "Ngươi xem người ta có tiền, sáng sớm đã ăn bánh bao rồi vào thành đi dạo phố, đâu có giống chúng ta, cả ngày cũng chỉ có thể ở nhà quê thôi!"
Hàn Thế Dân tức giận: "Ngươi im miệng đi!" Sáng sớm đứng lên đã đánh con, quả thực là mất mặt.
"Sao, giờ ta ở nhà liền một câu cũng không được nói?" Lý Hà bực bội nói.
Hàn Thế Dân không muốn dây dưa chuyện này với nàng, chỉ nói: "Chúng ta cũng tìm thời gian vào thành, phải đi làm sổ tiết kiệm, gửi tiền vào ngân hàng lấy lãi!"
Nghe vậy, Lý Hà mới chịu im miệng, lời này nói không sai, nhiều tiền như vậy để ở nhà không an toàn, phải đi làm sổ tiết kiệm mới tốt.
Nói trong nhà có thể có ý thức gửi tiền ngân hàng lấy lãi này, cũng thật sự nhờ có Hàn Thế Giai, cô con gái gả vào thành phố.
Trước khi chưa phân gia, tiền Hàn Thế Quốc gửi về là theo đề nghị của nàng, đưa cho Lý Hà giữ, tuy rằng chưa thấy tận mắt, nhưng nghe bà bà nói, tiền lãi cũng không ít đâu!
...
Hàn Thế Quốc cùng Giang Thiển vào thành, việc đầu tiên cũng là đi gửi tiền tiết kiệm.
Không chỉ riêng của bọn họ mà còn có của Hàn mẫu; số tiền lần trước gửi khi phân gia, Hàn mẫu đều đã lấy ra, giờ Hàn mẫu muốn gửi lại.
Vừa lúc bọn họ cũng muốn vào thành, nên đã gọi bọn họ đi giúp gửi.
Nói nhỏ một câu, Hàn mẫu còn lén cho Giang Thiển, cô con dâu út, nhét thêm 100 đồng, nói là phân gia thì được phân chia công bằng, nhưng bà biết số tiền mà nhà có được đều là do con trai út liều mạng kiếm ra, nên lén cho nàng bù vào chút đỉnh.
Việc này Giang Thiển nói với Hàn Thế Quốc, Hàn Thế Quốc nhường nàng nhận lấy, Giang Thiển liền cất.
Sau khi gửi xong tiền dưỡng lão của Hàn mẫu, Giang Thiển mới bắt đầu gửi của gia đình nhỏ của họ.
Nhưng Hàn Thế Quốc không có sổ tiết kiệm bên nhà này, sổ tiết kiệm của hắn ở quân đội, hiện giờ không thể lưu thông trên toàn quốc.
Cho nên Giang Thiển đã dùng thông tin cá nhân của mình làm một cái mới, đem số tiền 400 đồng mà nàng cất đáy hòm, 100 đồng Hàn mẫu cho, cùng với hơn 500 đồng có được khi phân gia, nàng cũng chỉ gửi 400 đồng, bởi vì nàng xem rồi, sau này còn phải chừa chút tiền để đi mua sắm quần áo, giày dép cho hắn, đàn ông độc thân đúng là không chú trọng gì, cái gì cũng thiếu, cái gì cũng qua loa được.
Ra khỏi bưu điện, Giang Thiển ngồi sau xe đạp của hắn rồi nói: "Tiền cho sính lễ, mẹ ta một chút cũng không giữ lại, đều cho ta hết, bà còn cho ta 200 đồng để dành, anh Tư ta cũng cho ta 100 đồng, còn có mấy chị dâu của ta..."
Hàn Thế Quốc cười nói: "Bố mẹ bọn họ đều thương ngươi!" Thật sự rất ít nhà mẹ đẻ thương con gái như vậy.
"Đó là đương nhiên, cho nên nếu ngươi bắt nạt ta, ta cũng không sợ ngươi, ta có người nhà mẹ đẻ chống lưng." Giang Thiển ngạo kiều nói.
Hàn Thế Quốc cười, "Không dám không dám, nhất định không dám."
Giang Thiển cũng cười, nhỏ giọng nói: "Ngươi không bắt nạt ta, ta liền cùng ngươi sống thật tốt, cả đời đều cùng ngươi."
"Được!" Hàn Thế Quốc trong lòng cũng mềm nhũn cả ra.
Hắn làm sao mà bắt nạt nàng được chứ, thương còn không kịp.
Giang Thiển bắt đầu tính tổng số tiền tiết kiệm trong nhà, vừa nãy đã gửi 900 đồng, còn có 2000 đồng Hàn Thế Quốc gửi bên quân đội. Vậy là hiện tại số tiền gửi tiết kiệm có kỳ hạn của bọn họ đã là 2900 đồng rồi.
Hai ngàn chín trăm đồng của đời sau cũng chỉ là một tháng tiền lương của người thường là chưa tới, nhưng bây giờ mới năm sáu mươi tám, lúc này số tiền đó, vậy đơn giản là một con số trên trời!
Đây là còn chưa tính số tiền lẻ gần 200 đồng trong tay nàng.
"Trong tay ngươi còn có bao nhiêu tiền?" Giang Thiển cũng phải có cái đại khái.
"Không nhiều lắm, tiêu xài hết rồi thì trong túi cũng chỉ còn hơn bảy mươi đồng." Hàn Thế Quốc dừng xe, ngoan ngoãn móc tiền trong túi ra giao cho vợ giữ.
Giang Thiển cười mắng: "Không cần cho ta, tự mình giữ đi."
Nàng chỉ là hỏi xem cho có cái đại khái, cũng không phải là muốn trong người hắn không có một đồng nào, không cần phải thế, nàng sẽ không quản đàn ông như vậy.
Hàn Thế Quốc cười cười, cũng thu tiền lại, bởi vì lát nữa còn phải đi mua vé xe về nữa.
Hai người đến tiệm chụp hình chụp một tấm, ảnh đen trắng là một đôi nam nữ trẻ tuổi, nam anh tuấn cường tráng, nữ thì thanh xuân xinh đẹp, thực sự là rất đẹp đôi.
Giang Thiển rất hài lòng, Hàn Thế Quốc nhìn cũng vừa ý.
Hai người cùng nhau đi làm giấy kết hôn.
Lúc này giấy kết hôn đều là viết tay, nhưng có thêm một cái con dấu, chứng minh tờ giấy kết hôn này có tính pháp lý.
Giấy kết hôn làm xong, đương nhiên là phải vào hộ khẩu, việc này cũng rất nhanh, chỉ loáng cái đã xong giấy chuyển hộ khẩu, chờ về quân đội rồi đi làm tiếp.
Từ cục ra về sau, Giang Thiển vẫn có chút hoảng hốt.
Nàng thật sự đã kết hôn với Hàn Thế Quốc rồi, hơn nữa còn chuyển hộ khẩu về nhà hắn nữa!
Hàn Thế Quốc tâm tình hiển nhiên là vô cùng tốt, từ nay về sau, hắn không còn là một mình nữa, hắn đã là người gánh cả gia đình rồi!
"Vợ ơi, giờ không còn sớm nữa, mình đi ăn cơm không?"
"Được." Giang Thiển nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn, tâm tình cũng tốt lên một chút.
Gả cho hắn nàng đâu có thiệt thòi, về sau sẽ không cần phải nói thêm gì là người nhà khác nữa, tuy là đã gả đi, nhưng nàng vẫn là nàng, chỉ là đổi chỗ khác để đổi cách sống mà thôi.
Đây cũng là quá trình mà cô gái nào cũng sẽ trải qua.
Trừ phi nàng không lấy chồng, nhưng trước mắt nàng vẫn là muốn gả người, cho nên gả cho Hàn Thế Quốc còn có gì mà phải buồn rầu chứ.
Hai người đến quán cơm quốc doanh ăn cơm.
Hàn Thế Quốc thì muốn chọn đồ ăn, nhưng Giang Thiển có chút không thấy ngon miệng, với lại buổi sáng cũng mới ăn bánh bao thịt rồi, nàng muốn một bát mì trứng là được.
Hàn Thế Quốc nhỏ giọng nói: "Không cần tiết kiệm." Nghĩ là nàng mới kết hôn, nên tiếc tiền tiêu.
"Không phải tiết kiệm, chỉ là khẩu vị không được tốt, muốn ăn thanh đạm một chút thôi." Giang Thiển cười nhìn hắn một cái.
Trong không gian của nàng còn có nhiều vật tư như vậy cơ mà, nàng đâu thiếu thịt ăn, không có khao khát với thịt như thế.
Hàn Thế Quốc nghe vậy mới gật gật đầu, hắn cũng gọi một bát mì trứng, nhưng Giang Thiển đã gắp bớt sang cho hắn một ít, nàng ăn không hết nhiều như vậy.
Hàn Thế Quốc vốn còn muốn ngăn cản nhưng nghĩ đến việc khẩu vị của nàng không lớn, nên thôi.
"Ngươi xem cô gái nhà người ta kìa, sao lại thương người yêu đến thế?" Một người đàn ông bàn bên cạnh lên tiếng.
Cô gái đối diện hắn không chấp nhận kiểu PUA này, "Vậy anh đi tìm người ta mà yêu, anh tìm tôi làm gì? Người ta ăn ít ăn không vô, nhưng khẩu vị của tôi thì lớn ăn không đủ, có thấy anh gắp cho tôi tí nào đâu!"
Nói xong còn thấy tức, trực tiếp kêu phục vụ, "Tôi xin trả tiền phần mì này của mình!" Nói xong đưa tiền và phiếu rồi bỏ đi.
Người đàn ông kia cuống cả lên, vội vàng đưa tiền cùng phiếu rồi đuổi theo ra.
Hàn Thế Quốc và Giang Thiển: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận