Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến

Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến - Chương 21: Nâng đỡ, căng đầy cơ bụng (length: 8090)

Giang Thiển từ trong nhà ngồi xe của Hàn Thế Quốc đi ra, người trong quê đều thấy được.
Lúc này Giang Thiển ngồi ở ghế sau xe của Hàn Thế Quốc, mặt còn có chút hồng.
Không có cách nào, mấy bà thím hàng xóm đều đặc biệt nhiệt tình.
Nhất là vừa mới gặp được đường thím, đường tẩu nhà Nhị gia gia của nàng, còn cố ý gọi xuống dưới nói chuyện phiếm một lát.
Bất quá đều là Hàn Thế Quốc đang cùng các nàng nói chuyện, nàng chỉ phụ trách làm nền thôi.
Thật không nhìn ra, hắn nhìn bề ngoài cao lãnh không ai dám tới gần, vậy mà lại rất hay nói.
Kỳ thật Hàn Thế Quốc không phải hay nói, vẫn là câu nói kia, muốn cưới khuê nữ nhà người ta, vậy thì phải có cái giác ngộ làm con rể, hiểu chưa?
Đây là nhạc phụ và thân thích nhà nàng, cũng không phải là binh lính dưới tay hắn!
Bất quá càng thấy nhiều người thân của nàng, Hàn Thế Quốc lại càng cao hứng, bởi vì đây chẳng khác nào sự tán thành đối với thân phận của hắn!
Lúc này từ trong thôn đi ra, tâm tình cũng rất tốt, hắn vừa đạp xe, vừa tìm đề tài nói: "Trước kia ngươi cùng Tứ ca cùng nhau vào trong thành đi học?"
Hàn Thế Quốc năm nay 26 tuổi nhưng Giang Thủ Xuyên và Giang Thiển là long phượng thai, năm nay cũng mới hai mươi tuổi.
Hàn Thế Quốc lớn hơn sáu tuổi.
Nhưng nếu như hắn và nàng có thể thành, vậy một tiếng Tứ ca này hắn liền phải gọi.
Bởi vì đây là vấn đề bối phận, hắn lấy nàng, liền cùng nàng là một thế hệ.
Bất quá trước mắt lúc này mới là khi nào, hắn đúng là dám gọi.
Giang Thiển trong lòng thầm nói như vậy, trên mặt lại nói: "Ừm, ta và Tứ ca cùng nhau vào thành học trung học."
Nói ra thì cũng thật không dễ dàng a, từ quê đi bộ ra thành, lại từ thành đi bộ trở về.
Mỗi tuần đều sẽ về một lần, bởi vì phải về lấy lương thực, lúc bình thường đều ở tại trường học.
Bất quá hai anh em cũng là số ít người ở làng trên xóm dưới này được vào thành học trung học.
Đầu năm nay thật sự không coi trọng giáo dục, lại nói sau khi thanh niên trí thức ở thành phố xuống nông thôn, thanh niên trí thức có văn hóa ở thành phố đều chỉ có thể xuống nông thôn làm việc nhà nông, đọc sách có ích lợi gì?
Dù sao cuối cùng đều phải xuống, ai còn thích để cho con cái đi học lãng phí thời gian chứ?
Có công đó còn không bằng đi làm kiếm công điểm.
Đây chính là ý nghĩ chân thật của tuyệt đại đa số gia đình.
Giang Thiển cảm giác mình thật là rất may mắn, gặp được cha mẹ như vậy, có thể có cơ hội đến trường, còn được vào cấp 3 ở trấn.
Hàn Thế Quốc nói: "Các ngươi giỏi thật đấy, ta trước kia học sơ trung, vẫn là đi bộ đội phát hiện trình độ văn hóa không đủ dùng, mới tự học kiến thức cấp 3, thi được bằng tốt nghiệp cấp 3."
Cho nên ngươi đây là đang nói cho ta biết, ngươi cũng là tốt nghiệp cấp 3, không chênh lệch với ta, phải không?
Giang Thiển trong lòng cười một tiếng, cũng đưa ra phản hồi khẳng định: "Thật vậy sao? Huấn luyện bận rộn như vậy mà còn có thể rút thời gian đi nâng cao bản thân, ngươi quá tự giác."
Không biết nói như vậy có bị lúng túng quá không? Nàng cũng không có kinh nghiệm yêu đương mà.
Rõ ràng là không, nghe được khen ngợi trong mắt Hàn Thế Quốc mang theo ý cười: "Ta cũng còn đang tiếp tục học, nếu có cơ hội, ta muốn nâng trình độ lên đại học."
Giang Thiển lúc này thật sự bất ngờ, từ trong lòng đưa ra một lời khen: "Ngươi nói đúng, nếu có cơ hội thì hãy học nhiều, cố gắng lấy được bằng đại học, điều này đối với tương lai của ngươi sẽ có chỗ tốt hơn."
"Trong quân đội ta tích cóp không ít sách, sau này ngươi muốn xem cũng có thể xem, chúng ta có thể cùng nhau ôn thi." Hàn Thế Quốc nói.
Giang Thiển nghe vậy thì cười, người này một câu kết hôn không nói, nhưng ba câu thì có hai câu đều ám chỉ kết hôn.
Nghe được tiếng cười của nàng ở phía sau, khóe miệng Hàn Thế Quốc cũng nhếch lên, hắn có thể cảm nhận được, nàng đối với hắn có cảm tình.
Bởi vì cao hứng nhất thời không chú ý đường, đụng phải một tảng đá không lớn không nhỏ, một cái xóc nảy, khiến Giang Thiển theo bản năng liền ôm lấy hông hắn.
Tuy bây giờ trời lạnh, nhưng Hàn Thế Quốc hỏa lực mạnh, mặc không nhiều.
Chẳng phải sao, nàng rõ ràng sờ thấy rồi!
Cơ bụng săn chắc!
Giang Thiển mặt bình tĩnh, trong lòng thì gào thét.
Hàn Thế Quốc cúi đầu nhìn đôi tay nhỏ đang ôm mình, trong lòng cũng sướng rơn, đương nhiên cũng không quên giải thích: "Vừa nãy không để ý nhìn, đường có chút ổ gà, ngươi bám chắc."
Giang Thiển rất là lưu luyến cái cảm xúc vừa rồi, nhưng hôm nay mới lần đầu gặp mặt, nàng nào dám ôm eo người ta không buông chứ, buông hắn ra liền nắm lấy ghế sau, nhỏ giọng nói: "Đường không dễ đi, anh đạp chậm thôi."
Giọng nói nhỏ nhẹ mềm mại của cô gái nhỏ, làm lòng Hàn Thế Quốc cũng trở nên mềm mại, tuy có chút tiếc nuối, nhưng biết nàng ngại, liền nói: "Vậy ta chậm một chút."
Giang Thiển chuyển đề tài, hỏi hắn chuyện ở quân đội, người yêu nói chuyện phiếm với người yêu, thì phải quan tâm nhiều chuyện của đối phương, để đối phương nói nhiều hơn.
Từ trong những chuyện đối phương nói mà xem cách hành xử của đối phương.
Tuy rằng Giang Thiển hẹn hò cũng là lần đầu lên kiệu hoa của Đại cô nương, nhưng dù gì cũng là người đọc thuộc 3000 cuốn tiểu thuyết, tuy kinh nghiệm thực tế bằng không, nhưng tri thức lý thuyết vẫn rất phong phú.
"Bộ đội chúng tôi khá bận, mỗi ngày huấn luyện cũng là những hạng mục nhất định phải tiến hành, thân thể tựa như một thanh bảo kiếm, dù cho bảo kiếm sắc bén thế nào, không mài nó thì nó cũng sẽ gỉ."
Hàn Thế Quốc cũng nguyện ý cùng cô bé nói chuyện về bộ đội, hắn rất muốn nàng hiểu thêm về quân đội, như vậy sẽ càng thích nơi đó.
Cho nên nói với Giang Thiển không ít.
Giang Thiển nghe hắn nói những chuyện huấn luyện kia, ôn nhu hỏi: "Vậy anh có mệt không?"
Hàn Thế Quốc sững người một chút, một luồng ấm áp từ trong lòng trào ra, ngoài miệng lại nói: "Anh không mệt."
"Người cũng đâu phải máy móc, cho dù là máy móc, thỉnh thoảng cũng cần phải ngừng nghỉ, bôi chút dầu máy, thay linh kiện, huống chi là thân xác bằng da thịt." Giang Thiển nhẹ giọng nói: "Trong khi thực hiện giá trị nhân sinh của mình, cũng phải quan tâm nhiều hơn đến cơ thể mình, thân thể là gốc của cách mạng."
"Được, anh nghe em, sau này anh nhất định chú ý." Tâm tình Hàn Thế Quốc bỗng chốc tươi sáng, cười nói.
Hắn mười phần rõ ràng nghe được tiếng lòng của mình, hắn nhất định muốn cưới cô bé này!
Giang Thiển vừa buông lời trêu ghẹo thì mặt lại đỏ ửng lên, dù gì cũng là người không kinh nghiệm, có một số lời vẫn còn hơi xấu hổ để mở miệng.
Bất quá vạn sự khởi đầu nan mà.
Tin tưởng rằng nói nhiều về sau thì sẽ thành quen thôi.
Giang Thiển nghĩ vậy, lại nhìn lưng hắn một cái, cái lưng như thế này nhìn quả thực rất có cảm giác an toàn: "Em nghe nói Hàn Gia Truân các anh là từ phía nam chuyển tới đây, sao anh lại cao như vậy?"
"Có lẽ giống các cậu của em, cậu em rất cao." Hàn Thế Quốc thuận miệng nói.
Những người ở Hàn Gia Truân đều là hơn năm mươi năm trước di dời tới đây, vốn bên kia là đất hoang, sau này khai hoang ra một mảnh kia thì trở thành Hàn Gia Truân.
Giang Thiển cười nói: "Mẹ em là người miền nam." Mẹ nàng Chu Quế Vân, trước kia cũng là chạy nạn tới đây.
Cha nàng là người địa phương chính gốc, cũng coi như cao.
Tuy rằng mẹ nàng là cô gái miền nam, nhưng cũng là người cao, chính vì vậy nên đời bọn họ được lợi rõ rệt.
Anh cả, anh hai nàng có chút thiệt, chiều cao khoảng 1m75, nhưng anh ba nàng thì rất cao, 1m8, cả nhà cao nhất là hắn.
Anh tư cũng không cao bằng hắn, nhưng cũng có 1m78, trong thời đại này cũng tính là rất cao…
Bạn cần đăng nhập để bình luận