Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến

Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến - Chương 301: Nàng tính thứ gì? (length: 7645)

Chuyện của Hàn Gia Nguyệt chỉ là một khúc nhạc dạo ngắn, rất dễ giải quyết, bởi vì còn có một việc khó khăn hơn.
Đó chính là Nhị tỷ phu Trần Hữu Tuyền.
Hàn Gia Truân cũng có cô nương gả đến thôn của bọn họ, vừa khéo về nhà mẹ đẻ biết Hàn Thế Quốc đi cùng Giang Thiển ăn Tết.
Cô này sau khi trở về nhà chồng, liền đi cùng Hàn Thế Vân và Trần Hữu Tuyền nói.
Hàn Thế Vân còn cố ý đi nói với Đại tỷ Hàn Thế Thải, bất quá Hàn Thế Thải tính toán chậm hai ngày nữa mới qua, bởi vì Đại tỷ phu Trương Phát cùng con trai lớn ngoài ý muốn nhặt được một tấm lưới rách, sửa sang lại một chút rồi đi đánh cá ở sông băng.
Thật đúng là trúng mánh một chút, nên tính để dành thêm một ít, đến lúc đó sẽ cùng nhau mang qua cho thêm chút thức ăn.
Vì thế, Trần Hữu Tuyền cùng Hàn Thế Vân tự mình mang mấy đứa nhỏ về trước một chuyến.
Trừ Đại nữ nhi Trần Xảo Tuệ đã gả đi, còn có Nhị nữ nhi Trần Xảo Châu chưa gả, Tam nữ nhi Trần Xảo Đình, cùng với con trai Trần Hiểu Dương đều cùng nhau mang tới.
Hàn Thế Vân còn mang theo một con gà đến để bồi bổ cho ba đứa cháu nhỏ.
Giang Thiển cười nói: "Nhị tỷ sao còn mang gà tới vậy, bên này có mà, gà cứ để lại cho bọn nhỏ bồi bổ thân thể là được rồi."
Hàn Thế Vân cười cười: "Đây là ta cho ba đứa cháu của ta."
Nàng nhìn em dâu này, ánh mắt đừng nói là nhu hòa, đây chính là công thần lớn trong nhà nha, nhìn xem, đã sinh cho em trai nàng ba đứa cháu nhỏ, đáng yêu biết bao?
Hàn Thế Vân là cô ruột, yêu thương cháu cũng không hề có chút pha tạp.
Kéo ba đứa sinh ba đến trước mặt, nhìn kỹ một lượt, càng nhìn càng thích.
Ba đứa sinh ba cũng rất hiểu chuyện, gọi Nhị cô, nói cám ơn Nhị cô đã mang gà cho chúng con ăn.
"Không có gì, đây là Nhị cô nên làm." Hàn Thế Vân cười nói, đã nhiều năm như vậy, cũng chỉ ăn con gà này của nàng thôi, có gì đâu?
Giang Thiển cầm kẹo sữa ra, cho hai cô cháu gái, còn cả đứa cháu Trần Hiểu Dương mỗi người một cái.
Đương nhiên, Hàn Gia Đống, Hàn Gia Vĩ và Hàn Gia Tinh cũng có phần.
"Tiểu thẩm cho chúng con này." Hàn Gia Đống nói.
Lần trở về, cầm một túi lớn kẹo sữa cho bọn chúng tự chia nhau.
"Không sao cả." Giang Thiển cười cười, cho mỗi đứa một nắm lớn.
Hàn Gia Vĩ sướng rơn, nói lời cảm ơn tiểu thẩm xong liền cười hì hì kéo các em đi ra ngoài chơi.
Hàn Gia Tinh ngượng ngùng cười một tiếng, nhưng cũng thật sự rất vui, vẫn là từ sau khi tiểu thẩm về, nàng mới nếm được cái vị của kẹo sữa này là gì.
Bất quá, phần còn lại nàng muốn giấu đi ăn dần, không thể để tỷ của mình phát hiện, lần trước tỷ ấy ăn rất nhanh xong, còn đến trộm của nàng!
Bị nàng chất vấn mà còn không nhận!
Lần này Hàn Gia Tinh đã rút kinh nghiệm, giấu kẹo sữa ở chỗ bí mật hơn.
Bọn trẻ con ra ngoài chơi, các người lớn liền ngồi xuống nói chuyện phiếm.
Trần Hữu Tuyền vừa ăn kẹo sữa mà Giang Thiển vừa lấy cho, cười ha hả bắt đầu khen mẹ vợ, "Đã mấy năm không gặp, sao mẹ còn trẻ ra vậy? Nhìn còn trẻ hơn hồi trước ấy."
Hàn mẫu sớm đã nghe đủ lời khen tương tự, hơn nữa con rể thứ hai là người thế nào, bà cũng hiểu rõ, rất bình tĩnh nói rằng khí hậu bên kia nuôi người.
Trần Hữu Tuyền cười ha hả nói: "Khí hậu nuôi người là một chuyện, quan trọng nhất là do Thế Quốc và em dâu hiếu kính."
"Cũng phải thôi, mẹ qua đó giúp chúng con trông cháu vất vả như vậy, hiếu kính mẹ là bổn phận của chúng con." Giang Thiển tiếp lời.
Hàn mẫu cười hòa: "Có gì đâu vất vả, con có cho mẹ làm gì đâu."
Đang nói chuyện vui vẻ thì Lý Hà từ bên ngoài trở về.
Nhìn thấy con gà trong sân, nàng lập tức vui vẻ nói: "Ái chà, Nhị tỷ các người tới là tốt rồi, sao lại phải khách khí vậy, còn mang cả gà đến nữa?"
Trần Hữu Tuyền lập tức tiếp lời: "Đúng thế, hiếm khi Thế Quốc và em dâu mang ba đứa sinh ba về, đây là Thế Vân cố ý làm quà gặp mặt cho ba đứa cháu, đặc biệt bắt tới bồi bổ."
Mọi người đều nghe rõ, thật ra vừa vào cửa Trần Hữu Tuyền đã nói, con gà này là cho ba đứa sinh ba ăn, không ai khác có phần.
Lý Hà: "..."
May mà nàng còn tưởng rằng tất cả mọi người đều có phần chứ!
Bĩu môi nói: "Thế à, Gia Đống bọn nó còn chưa được nếm gà của Nhị cô đâu!"
Hàn Gia Đống vì lớn nên không đi chơi với các em, nghe thấy thế lập tức nói: "Con lớn rồi, không cần, để cho các em ăn là được rồi!"
Nó cảm thấy thật là bất đắc dĩ, rõ ràng Nhị cô trượng nói rõ như vậy mà mẹ nó vẫn cứ thích bới móc chuyện này, ăn thêm chút thịt gà cũng có béo lên đâu!
Trần Hữu Tuyền cười ha hả nói: "Vẫn là Gia Đống hiểu chuyện."
Ý chỉ là nói cái người làm mẹ như bà thật là không hiểu chuyện!
Lý Hà liếc mắt một cái rõ ràng.
Nhưng Trần Hữu Tuyền cũng không thèm quan tâm, cái đứa con dâu lớn này là người thế nào, hắn chẳng lẽ không biết à? Nếu không phải vậy sao đủ sức lấn át chứ?
Hơn nữa, từ đầu đến cuối, nhà hắn cũng không được đồ gì từ nhà bà ta, mấy năm nay, lễ Tết, ngẫu nhiên Hàn Thế Vân cũng mang chút trứng gà gì đó về, nhưng nàng chưa từng có phần cơm.
Còn cả mùng 2 Tết về đây, bọn họ đâu phải đến tay không, chính bà ta là người nấu cơm cũng thấy thật khó khăn đây.
Cho nên, dựa vào cái gì mà cho bà ta ăn gà chứ? Bà ta tính là gì?
Giang Thiển cũng không nói thêm gì, tuy rằng nàng cũng không để ý con gà này, nhưng vì chuyện Hàn Gia Nguyệt làm, nàng cũng không muốn để Hàn Gia Nguyệt được phần nào.
Đến lúc nấu, gọi mấy đứa cháu khác qua ăn là được, nhất quyết không cho Hàn Gia Nguyệt!
Ừ, nàng chính là nhỏ mọn như vậy đó!
Vẫn là Hàn phụ chuyển chủ đề, hỏi chuyện thu hoạch bên nhà Trần Hữu Tuyền năm nay.
Mặc kệ mấy cha con họ nói chuyện phiếm, Hàn mẫu liền gọi Hàn Thế Vân về phòng nói chuyện riêng.
Thực ra, Hàn mẫu đối với con rể Trần Hữu Tuyền vẫn còn chút bất mãn, vì thấy con rể có vẻ không khác mấy so với hồi trước, còn con gái Hàn Thế Vân thì lại có vẻ tang thương đi nhiều.
Trước mặt thì bà không nói gì, nhưng khi gọi Hàn Thế Vân vào phòng thì Hàn mẫu đương nhiên muốn hỏi han.
Hàn Thế Vân cười nói: "Không có gì, nhà chúng con cũng không tệ lắm."
Công việc của anh cả mỗi tháng tiền lương đều chia đều, có thêm khoản thu nhập đó, muốn nói thịt cá thì không có, nhưng cũng có thể kiếm được cái ăn no.
Như vậy đã hơn bao nhiêu người rồi? Hàn Thế Vân là người biết đủ thường vui, nàng cũng không thấy cuộc sống khổ cực.
Hàn mẫu nhìn dáng vẻ của nàng thì cũng biết, vừa pha sữa mạch nha cho nàng bồi bổ thân thể, vừa nói với nàng: "Cũng đừng quá thật thà, phải nghỉ ngơi một chút, đến lúc nên lười cũng phải lười biếng, biết chưa? Đừng để thân thể không khỏe rồi lại còn cố làm, thiệt thòi là con đó."
"Con biết rồi, mẹ đừng lo cho con." Hàn Thế Vân cười nói: "Con biết mẹ đến đó, Thiển Thiển và Thế Quốc chắc chắn sẽ không bạc đãi mẹ, nhưng con cũng không ngờ là, mẹ được chăm sóc tốt đến thế ở bên đó."
Nàng nhìn thấy mẹ nàng đến nhà em trai mấy năm nay mà lại thoải mái như vậy, nàng cũng vui lây.
Hàn mẫu buồn cười nói: "Em trai con không quan tâm gì đến mẹ đâu, đều là Thiển Thiển hết đấy, con không biết đâu, nó sợ mẹ phải chịu một chút thiệt thòi."
"Vâng, con nhìn ra rồi." Hàn Thế Vân cười một tiếng.
Em dâu nàng vừa nhìn đã biết là một người rất hiền lành và hiếu thuận rồi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận