Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến

Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến - Chương 115: Ngươi so ai cũng kêu ta an tâm (length: 7600)

Hàn Thế Quốc nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại nhìn nhìn bánh ngô, "Nhưng cái này cũng không ngon, ngươi ăn bánh bao bột mì còn hơn."
Tiểu tức phụ sao cứ luôn cần kiệm giản dị thế này, Hàn doanh trưởng có chút lo.
"Cũng ổn mà, ta trộn không ít bột mì thấy cũng được lắm." Giang Thiển vốn không phải người thích làm khó mình, cộng thêm nấu ăn ngon, bánh ngô cũng ăn rất ngon.
Hàn Thế Quốc có chút bất đắc dĩ, nhưng chuyện ăn uống của tức phụ, hắn rất nghiêm túc.
Ăn mì xong thì đi tắm rửa, thấy Lục Trưởng Chinh, Mã Chung Quốc và mấy người đều ở.
Liền đến cùng nhau cọ xát tiện thể hỏi Lục Trưởng Chinh về việc Cố Vân Lan mang thai song sinh thì ăn uống thế nào?
Lục Trưởng Chinh còn chưa biết, vừa nghe Hàn Thế Quốc nói nàng dâu hắn cũng mang song thai, liền nói: "Nghe vợ ta không sai, lúc trước vợ ta mang thai, nhạc mẫu ta cũng nói vậy, trong bụng thì không nên tẩm bổ quá, nếu không con lớn khó sinh, chịu khổ vẫn là chị dâu."
Mã Chung Quốc, Vương Ái Quốc bọn họ cũng mới biết chuyện này, họ không có kinh nghiệm sinh đôi, chỉ biết hâm mộ.
"Hai người các ngươi đúng là có phúc phần!" Họ còn khó chịu nói.
Tuy con trai con gái đều có nhưng ai mà chẳng muốn song sinh.
Hàn Thế Quốc và Lục Trưởng Chinh liếc nhau, đều cười một tiếng, tiếp nhận sự hâm mộ của chiến hữu!
Vì hỏi Lục Trưởng Chinh nên Hàn Thế Quốc mới tiếp nhận việc trong thời gian mang thai phải kiểm soát chuyện ăn uống.
Rửa xong về, hắn liền nói: "Tức phụ, ngày mai ta qua xin phép lãnh đạo, xem lúc nào về được một chuyến, ta phải đi đón nương lên chăm sóc ngươi, Tiểu Trân ta cũng mang theo được không?"
Thời gian tới hắn sẽ bận rộn, nhưng tức phụ mang song thai, việc này cần có người chăm sóc, nếu không hắn không yên tâm.
Còn việc đứa con gái của chị vợ thì cứ nhận về đã, nếu không hợp với tức phụ thì sau này lại tìm thời gian đưa về.
Về đón bà bà lên đây vốn là Giang Thiển đã tính trước, nhưng nàng còn chưa nói thì hắn đã nghĩ đến rồi.
Điều này làm Giang Thiển rất hưởng thụ, tựa vào lòng hắn nói: "Nương sẽ lên chứ?"
Hàn Thế Quốc trấn an nàng, "Nương ta nhất định sẽ lên."
Việc có thể ở lại giúp trông con hay không thì thật sự hắn không dám chắc, nhưng việc lên chăm sóc lúc mang thai, ở cữ thì mẹ hắn chắc chắn sẽ lên.
Giang Thiển mới nói: "Có thể mang Tiểu Trân lên, ngươi nói là dẫn lên xem thử thôi, đừng nói đến giúp."
Nếu không hợp, sau này đưa về cũng không để cho đứa cháu gái đó thật mất mặt, coi như là đưa ra xem chút sự đời vậy.
Nếu hợp thì có thể ở lại giúp một tay.
Không phải nàng mang tác phong nhà tư bản, mà là sống chung một nhà, lại không phải thời gian ngắn, nếu có thể ở lại thì là mấy năm, đương nhiên phải xem xét kỹ người đó.
Như vậy sẽ tốt cho cả đôi bên.
Hàn Thế Quốc gật đầu, "Ta biết."
Giang Thiển mới hỏi hắn về lần làm nhiệm vụ này, "Sao đi lâu thế? Ta còn tưởng nhiều nhất nửa tháng là về."
"Nào có nhanh thế." Hàn Thế Quốc cười cười, "Lần này xem như thuận lợi nên mới về nhanh vậy, đi một chuyến hai ba tháng mới về là chuyện thường."
Hàn mẫu oán trách nói hắn ở quân đội quần quật chân không chạm đất không phải là nói dối, có khi ra làm nhiệm vụ là đi rất lâu, đúng là rất bận.
Hơn nữa Hàn Thế Quốc cũng dám liều, nếu không thì 2000 đồng tiền riêng đó làm sao tích cóp được? Phần lớn đều là tiền thưởng với tiền trợ cấp!
"Vất vả rồi." Giang Thiển có chút trìu mến sờ mặt hắn.
Lại nói, da của gã đàn ông này thật tốt, tuy dãi gió dầm mưa nhưng làn da màu đồng cổ này vẫn cứ mịn màng, bóng loáng, sờ vào cũng thích.
Vốn chỉ thương người đàn ông này không dễ dàng, nhưng lúc này người đàn ông này lại vừa rửa mặt xong, râu ria đều cạo sạch sẽ, cả người tản ra một cỗ hơi thở nhẹ nhàng thoải mái.
Nàng cũng thích hơi thở của hắn, liền xích lại gần hôn hắn.
Hàn Thế Quốc cái gì cũng không dám làm, dịu dàng vỗ lưng tức phụ, "Tức phụ, có mệt không? Ngủ sớm một chút."
Giang Thiển nhìn thấy bộ dạng né tránh của hắn thì lập tức buồn cười, nhưng nàng cũng nhớ bụng con đấy, cũng không có tâm tư khác.
Hơn nữa biết hắn làm nhiệm vụ cũng mệt rồi, nên không quấy rầy hắn, tự mình ngủ.
Hàn Thế Quốc thấy tức phụ ngủ rồi, cũng mới lại gần hôn hôn nàng, khóe miệng mang một nụ cười sắp được làm cha.
Một đêm mộng đẹp.
Sáng ngày hôm sau Giang Thiển thức dậy, Hàn Thế Quốc đã mua đồ ăn thịt tươi về.
Trực tiếp cán vỏ bột cho tức phụ gói sủi cảo hình nguyên bảo mà nàng thích nhất để ăn.
Giang Thiển thức dậy ăn ngon lành, lại nói: "Sáng ra đã ăn nhiều thịt thế này, có hơi quá tiêu chuẩn rồi đấy, trưa và tối đều phải kiêng khem."
"Ta có bỏ bao nhiêu thịt đâu, tổng cộng chỉ nửa cân thịt, tại rau nhiều ấy." Hàn Thế Quốc nói.
Giang Thiển cười trừng hắn, rồi lại không nhịn được ôm hông làm nũng, "Nếu anh không cần đến đơn vị, ai cũng không cần đến cả, có anh chăm sóc em và con, còn hơn ai hết, ai cũng không làm em thấy yên tâm bằng anh."
Thật ra không phải, có nương nàng đến mới khiến nàng cảm thấy an tâm nhất, nhưng cũng không ngăn được nàng dỗ người ta.
Hàn Thế Quốc trong lòng mềm nhũn cả ra, ôm lấy tiểu tức phụ nói: "Đến lúc sinh con nếu anh rảnh, nhất định sẽ chăm sóc em cho tốt!"
Hai người xa nhau lâu ngày gặp lại, buổi sáng thức dậy không khí đặc biệt ngọt ngào.
Không chỉ có bọn họ, Lục Trưởng Chinh và Cố Vân Lan cũng vậy.
Cố Vân Lan trên mặt còn mang theo vẻ mệt mỏi, Giang Thiển thấy mà cứ tủm tỉm cười.
"Ngươi cười cái gì?" Cố Vân Lan có phần xấu hổ, nàng cũng biết hôm nay nhất định sẽ bị nhìn ra, nhưng tối qua Lục Trưởng Chinh cả đêm đều không yên.
Mỗi lần làm nhiệm vụ về, anh ta cũng đều như vậy, giống như sói đói lâu ngày, ăn là không buông.
"Chỉ là nhìn thấy cố đại mỹ nhân diễm lệ vô song, nghiêng nước nghiêng thành, buổi sáng đã xinh đẹp thế này làm tâm tình tôi tốt, cười một cái cũng không được à?" Giang Thiển cười nói.
Cố Vân Lan được thổi phồng đến là nở cả ruột gan, "Có thể được Giang đại mỹ nữ khen ngợi như vậy, đây là vinh hạnh của tôi."
Hai người vừa cười nói vừa vào văn phòng.
Phùng Bác Văn và Trình Miêu với Cố Hiểu Lan đều đã đến, hai người bọn họ hôm nay là tới muộn một chút.
Trương chủ nhiệm đi ra nói: "Mọi người đến đủ cả rồi chứ, đến đủ rồi thì vào họp thôi, phải tuyên truyền vấn đề vệ sinh phòng dịch mùa xuân."
Bất quá chạy được một nửa thì Giang Thiển đã bị người của cấp trên phái đến cho điều đi, người ta còn lái xe đến đón nàng.
"Vậy Trương chủ nhiệm, tôi đi trước một chuyến nhé." Giang Thiển liền nói với Trương chủ nhiệm.
Trương chủ nhiệm cũng nở mày nở mặt vì có người tài giỏi như vậy dưới tay, "Đi đi, cô mang thai, bảo tài xế lái chậm chút nhé."
"Tôi biết rồi." Giang Thiển cười đáp.
Thấy Giang Thiển được người của tổ chức mời đi, Cố Hiểu Lan bĩu môi nói: "Cứ hễ tí lại tới đây mượn người, chẳng phải là đem công việc của Giang cán sự tròng lên đầu chúng ta hay sao? Hay là dứt khoát để Giang cán sự qua bên đó luôn đi, cho đỡ mất công Giang cán sự phải chạy tới chạy lui hai bên!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận