Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến

Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến - Chương 388: Làm bộ làm tịch (length: 7947)

Tần Võ kỳ thực cũng muốn cùng cha hắn ăn bữa cơm, cho nên liền lại đây.
Nhưng vừa đến đây, liền nhìn thấy cha hắn cả nhà đang ăn cơm.
"Ăn chưa, muốn hay không ở chỗ này ăn cùng?" Nhìn thấy con trai cả, Tần Phong hỏi.
"Ta đi lấy chén cho anh cả!" Tần Lãng thấy hắn rất nhiệt tình, nhanh nhẹn xuống ghế đi lấy bát đũa.
"Không cần, ta là tới gọi mọi người qua ăn cơm!" Tần Võ nói.
"Chúng ta ăn xong rồi." Tần Phong nói.
Tần Võ xoay người liền trở về, đem chuyện cha hắn cả nhà đang dùng cơm kể lại cho mẹ hắn và bà nội nghe.
Thấy cháu trai và con dâu rõ ràng cũng có chút ảm đạm thất vọng, Tần phu nhân cũng có chút tức giận, nhưng chỉ có thể nói: "Vậy thì mặc kệ bọn họ, chúng ta tự ăn, con đi gọi ông nội con xuống."
"Dạ." Tần Võ đáp tiếng, liền lên tầng hai gọi Tần sư trưởng là ông nội xuống nhà ăn cơm.
Trần Ngọc Nhu đương nhiên liền gắp cơm xới canh cho cha mẹ chồng, cũng giống như khi trước nàng ở chỗ này.
Tần sư trưởng không nói gì, cũng chỉ cùng cháu trai lớn nói chuyện phiếm, hỏi hắn thành tích học tập.
Hỏi vấn đề này, Tần Võ lại không nói ra được, chỉ ậm ừ qua loa, bởi vì hắn không thích đọc sách, một chút cũng không thích.
"Sách vở vẫn là phải học cho giỏi." Tần sư trưởng nói.
Tần Võ chỉ ừ một tiếng, rồi cúi đầu ăn cơm.
Trần Ngọc Nhu ngược lại nhắc đến chuyện khác, vừa ăn vừa trò chuyện, một bữa cơm liền xong.
Đợi bọn họ ăn xong thu dọn, Tần Phong mới dẫn theo Tần Lãng và Tần Thời hai anh em tới.
Từ Uyển Oánh vốn không cho hai anh em đến nhưng Tần Lãng và Tần Thời muốn đến, nàng cũng đành tùy hai anh em, chỉ dặn cách Tần Võ xa ra chút.
"Anh hai." Nhưng nhìn thấy Tần Võ, Tần Lãng lại rất vui vẻ, Tần Thời cũng theo tiếng gọi.
Tần Võ liếc hai anh em bọn họ một cái, đều khinh thường không thèm để ý.
Trần Ngọc Nhu cười chào hỏi bọn họ, "Mau tới đây, bác gái pha trà chanh mật ong cho các cháu uống."
"Cám ơn dì Trần, nhưng không uống, chúng cháu ở nhà uống rồi, dì Giang cũng cho chúng cháu một bình, còn dặn không được tham uống, chúng cháu còn nhỏ, uống mật ong nhiều dễ tiêu chảy." Tần Lãng liền ngồi xuống bên cạnh Tần Võ, nói.
"Vậy được." Trần Ngọc Nhu cười cười, "Vậy dì Trần cắt táo cho các cháu ăn."
Nàng khi nói chuyện, khó tránh khỏi cũng nhìn Tần Phong một cái.
Người đàn ông này, trước sau như một vẻ uy nghiêm ngời ngời, anh tuấn oai hùng, mỗi lần nhìn thấy nàng đều không nhịn được hối hận.
"Anh hai, anh lâu lắm không qua đây." Tần Lãng nói chuyện phiếm với Tần Võ.
Tần Võ ứng phó nói: "Phải đọc sách, đương nhiên là không rảnh về."
"Sang năm em cũng phải đi học, đến lúc đó sẽ học chung trường với anh hai." Tần Lãng nói tới đây, rõ ràng rất vui vẻ.
Tần Võ không muốn phản ứng tên nhóc này, Tần Phong hỏi hắn, "Gần đây sao gầy đi nhiều vậy."
"Không có thịt ăn đương nhiên gầy, đâu có như con trai con gái út của ông, ăn đến tròn vo." Tần Võ quay mặt đi.
"Bọn con đều ăn ở nhà dì Giang, nhà dì Giang nhiều đồ ăn ngon lắm." Tần Lãng cười nói.
Tần phu nhân kinh ngạc, hỏi hắn, "Ở nhà dì Giang con ăn gì?"
"Ăn bánh bao, cháo mềm, bánh hạt dẻ, củ cải chiên, canh lê..." Tần Lãng kể ra từng món một.
"Ngon." Tần Thời nghe đến mấy cái tên này, cũng không nhịn được gật đầu lia lịa, thật sự ăn rất ngon.
Tần Võ nghe thấy thì trợn mắt há mồm, vừa mới ăn no mà cũng bị nghe đến thèm!
Tần phu nhân lại nhíu mày, nhìn về phía Tần Phong, "Sao lại có thể để trẻ con qua bên kia ăn uống như vậy?"
"Uyển Oánh có đem đồ qua." Tần Phong cũng nói vậy.
Bọn họ đương nhiên cũng biết bọn nhỏ làm gì, trả tiền với phiếu thì khách khí, Hàn gia không muốn, cầm đậu phộng các thứ thì gọi trẻ con xách qua, Hàn gia liền không khách sáo nhận.
Tần phu nhân nghe vậy mới nói: "Vậy cũng không thể cứ qua đó quấy rầy người ta, như thế không lễ phép?"
"Anh Minh và chị hai cũng ở nhà dì Giang ăn, lúc dì Lan không muốn nấu cơm, cũng mua đồ ăn qua đó ăn." Tần Lãng ở bên đó quen rồi, hôm trước cậu còn ngủ chung với Lão tam ở đó mà.
Tần phu nhân nghe vậy cũng có chút dở khóc dở cười, bà biết Giang Thiển và Cố Vân Lan vừa thấy là tình cảm rất tốt, nhưng không ngờ lại tốt đến mức này.
Cơm cũng không muốn tự nấu, mua đồ ăn qua đó ăn, thật là.
"Nếu cha mẹ các con đi làm không ở nhà, đói bụng thì qua đây bên này, còn lo bà không cho các con ăn sao?" Tần phu nhân nói.
"Bên đó gần." Tần Lãng nói: "Không cần đi xa."
Gia thuộc viện rất lớn, từ bên ngoài viện đi vào nội viện, muốn đi hơn mười phút, cho nên khi chơi với tam bào thai khát nước đều là cùng nhau qua nhà uống nước, tam bào thai đói bụng ăn điểm tâm, bọn họ cũng ăn theo, hơn nữa đồ ở bên đó đặc biệt thơm!
Trần Ngọc Nhu cắt xong táo bưng qua, "Nào, ăn táo."
"Anh hai, anh ăn đi." Tần Lãng liền dùng xiên tre cắm cho anh mình một miếng.
Tần Võ miễn cưỡng nhận lấy.
Trần Ngọc Nhu dùng xiên tre cắm táo cho Tần phu nhân, cũng cắm cho Tần Lãng và Tần Thời hai anh em, cuối cùng mới đưa cho Tần Phong, "Tần Phong, ăn miếng táo."
"Không cần." Tần Phong không nhận.
Trần Ngọc Nhu mặt mày có chút suy sụp bị Tần phu nhân nhìn thấy, Tần phu nhân liền nhìn con trai, muốn nó nhận lấy, nhưng Tần Phong không quan tâm.
Trần Ngọc Nhu lại nở một nụ cười, phảng phất như không để bụng thái độ của hắn, "Gần đây bận lắm không?"
Tần Phong sở dĩ sẽ tới đây là hoàn toàn nể mặt Tần Võ con trai, nhưng từ đầu đến cuối không muốn nói với Trần Ngọc Nhu một câu.
Cho nên trực tiếp cầm báo xem, làm như không thấy nàng.
Việc này làm sắc mặt Trần Ngọc Nhu có chút cứng đờ, Tần phu nhân liền chuyển chủ đề, hỏi Tần Phong gần đây có phải đang thi hay không?
"Đúng." Tần Phong mới đáp.
"Thế Quốc với Trường Chinh thi thế nào?" Tần phu nhân hỏi.
"Hai người chiếm nhất nhì." Hàn Thế Quốc nhất, Lục Trường Chinh nhì.
Nhưng vốn có thể cùng nhau hạng nhất, chỉ là đêm hôm thi, Cố Vân Lan không phải vừa cảm thấy mình già sao? Có chút trong người hao tổn.
Lục Trường Chinh liền đi an ủi nàng.
Tuy rằng Cố Vân Lan đã được an ủi tốt, nhưng ngày thứ hai Lục Trường Chinh phát huy có hơi chút kém cỏi.
Không có cách nào, nữ nhân trong nhà quá phá đám.
Nhưng dù sao cũng giành được thành tích thứ hai.
Thành tích của hai người đều vô cùng xuất sắc, khỏi phải nói.
Tần phu nhân nghe vậy cười cười, liền nói về chuyện này, Trần Ngọc Nhu cũng sẽ trò chuyện vài câu, nhưng chỉ cần nàng lên tiếng, Tần Phong sẽ không trả lời, đều là Tần phu nhân hỗ trợ giải thích.
Cho nên sau đó, Tần phu nhân liền gọi Tần Phong vào phòng, không nhịn được trách hắn.
"Con có phải hơi quá tàn nhẫn với Ngọc Nhu không? Sau khi ly hôn với con, nó cũng không có đi bước nữa, vậy mà con ngay cả một câu cũng không muốn nói với nó?"
Tần Phong thản nhiên nói: "Nếu đã ly hôn, chúng ta liền không còn quan hệ, càng không có gì để nói, còn việc nàng có lấy chồng hay không, thì càng là việc của nàng, không liên quan đến ta."
Tần phu nhân có chút tức giận, lại giải thích: "Năm đó nó cũng vì A Võ..."
"Những lời này mẹ đừng nói nữa, hiện tại con đã có gia đình." Tần Phong một chút cũng không muốn nhắc tới Trần Ngọc Nhu.
Thấy mẹ hắn còn muốn nói gì nữa, hắn liền lãnh đạm nói: "Lần sau nếu như nàng ta lại đến trước mặt mẹ giả bộ giả vịt, thì mẹ cứ nói thẳng cho nàng biết, mấy chuyện nàng ta làm năm đó, ta đều biết hết, không vạch trần nàng chẳng qua là nể mặt A Võ cho nàng chút mặt mũi mà thôi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận