Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến

Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến - Chương 45: Vẻ mặt vượng phu tướng (length: 7696)

Hàn Thế Quốc vừa nói ra những lời này, thân là Đại bá của hắn là Hàn lão bí thư chi bộ, còn có cả đại đội trưởng, bọn họ đều rất vừa lòng.
Việc đồng áng cả năm làm được rốt cuộc kiếm được bao nhiêu tiền?
Hàn Thế Quốc mỗi năm cho 100 đồng tiền sinh hoạt phí, ai cũng không chê vào đâu được.
Bởi vì cứ lấy giá gạo bên ngoài hiện tại, gạo ngon nhất một mao bảy một cân, 100 đồng có thể mua 588 cân gạo ngon nhất.
Nhưng đầu năm nay, nhà ai dân chúng ăn lương thực chỉ ăn gạo?
Còn rất nhiều khoai lang cùng bắp để đổi ăn nữa.
Nếu là dùng lương thực thô để đổi ăn, thì 100 đồng tiền này phỏng chừng tiết kiệm được một nửa!
Tiêu không hết, căn bản không tiêu hết được.
Cho nên ngay cả Lý Hà cũng câm nín ngay lập tức, hoàn toàn không ngờ tới tiểu thúc tử Hàn Thế Quốc này lại có bút tích lớn như vậy, đúng là chịu chi!
Hàn Thế Quân cười nói: "Thế Dân, còn ngươi thì sao? Ngươi định mỗi năm cho bao nhiêu tiền?"
Hàn lão bí thư chi bộ biết Hàn Thế Dân không thể đưa ra số tiền này, liền hỏi Hàn phụ: "Hay là để Thế Dân hàng năm cho 100 cân lương thực?"
Hàn phụ: "Chúng ta bây giờ còn làm được, không cần thiết cho nhiều lương thực, đợi chúng ta sáu mươi tuổi rồi, hàng năm lại cho chúng ta 100 cân, Lão nhị cũng vậy, 100 đồng tiền kia bây giờ cũng không cần đưa, thống nhất đợi chúng ta sáu mươi tuổi rồi hãy đưa, chúng ta bây giờ vẫn chưa cần các huynh đệ nuôi."
"Cha, con muốn cho!" Hàn Thế Quốc nói.
Hàn Thế Dân há miệng muốn nói là lương thực hắn cho, nhưng bị Lý Hà kéo lại.
Lý Hà đối với chuyện phân gia này rất bất mãn, luôn cảm thấy nhà mình bị thiệt nhiều, cha chồng mở miệng không cần bọn họ cho lương thực nữa, xem như là chuyện duy nhất khiến nàng hài lòng, nhưng không được để nam nhân làm hỏng chuyện!
Hàn Thế Dân nghĩ đến bốn đứa con, lời đã đến khóe miệng, cũng chỉ có thể nuốt lại, chỉ là ít nhiều có chút hổ thẹn.
Thấy đại nhi tử không đứng ra, Hàn phụ cũng không thất vọng, dù sao trưởng tử với thứ tử không giống nhau, trưởng tử chỉ dựa vào làm ruộng, nhưng chính hắn còn có bốn đứa con cần phải nuôi sống, Hàn phụ không muốn cho trưởng tử thêm gánh nặng.
Cũng chính như lời ông nói, ông vẫn còn làm được.
Hàn phụ liền nói với tiểu nhi tử: "Cha biết con có hiếu, nhưng cứ đợi chúng ta 60 tuổi rồi hãy nói, lần này phân gia vốn dĩ gọi là con bị thiệt, không lý gì lại chỉ cần một mình con gửi tiền về nuôi chúng ta."
Hàn Thế Quốc thấy cha mình kiên quyết như vậy, cũng không phản đối nữa.
Giang Thiển, cô dâu mới lại càng không cần phải nói, trừ phi đặc biệt bất công chứ những chuyện này không cần nàng xen vào.
"Mọi người đều không có ý kiến gì chứ? Nếu không có ý kiến thì cứ vậy mà quyết định nhé." Hàn lão bí thư chi bộ, người bác cả này, lên tiếng.
"Không ý kiến." Anh em Hàn Thế Quốc và Hàn Thế Dân đều đáp.
Hàn lão bí thư chi bộ gật gật đầu, ông liền viết một bản hiệp nghị phân gia dưỡng lão, làm hai bản giống nhau, cho hai anh em ký tên.
Chuyện này xong xuôi, Hàn lão bí thư chi bộ sẽ làm thủ tục tách hộ, bao gồm sổ công điểm các thứ cũng đều phân rõ ràng.
Nhưng Hàn Thế Quốc vì làm việc thuận lợi, hộ khẩu của hắn đã sớm chuyển đi, một mình một hộ.
Không cần phải phân thêm gì.
Chỉ Hàn Thế Dân cần đi phân chia.
Chuyện này không cần Hàn Thế Quốc bận tâm, sau khi Hàn lão bí thư chi bộ bọn họ trở về, Hàn Thế Quốc liền đem gạo và mì đã phân cho bọn họ, còn có nồi niêu các thứ đều chuyển đến phòng của bọn họ.
Nhà họ Hàn hôm nay cưới vợ còn tiện đường chia gia sản, đương nhiên cũng là chuyện được bàn tán khắp Hàn Gia Truân.
Giang tiểu cô nghe được tin này, vì thời gian còn sớm, nàng còn đặc biệt đến tìm Giang Thiển.
"Đây là chuyện gì vậy? Vừa mới vào cửa đã phân gia, một ngày cũng không đợi được." Giang tiểu cô hỏi.
Giang Thiển liền kể lại sự tình Hàn Gia Nguyệt giở trò.
Giang tiểu cô chửi một tiếng: "Hai mẹ con đúng là một phường, không biết điều cũng tốt thôi!"
Nàng nghe từ cha chồng mình biết được kết quả phân gia, nhỏ giọng nói: "Tuy rằng sáu mươi tuổi rồi một năm cho 100 đồng là không ít, nhưng tiền lương của Thế Quốc cao, chúng ta cũng không cần để ý điểm ấy, chủ yếu là đừng để người trong thôn nói ra nói vào."
Đây là sợ Giang Thiển cảm thấy 100 đồng là nhiều.
Nhưng một năm cùng lắm cũng chưa chắc đã về nhà một lần, nếu như tiền phân gia không mang về, thì trong mắt người trong thôn chính là loại vong ơn bạc nghĩa.
Nhưng có 100 đồng tiền này, ai cũng không thể chê trách Hàn Thế Quốc nửa lời, đó là hiếu thuận cha mẹ!
Cũng có ích cho tiền đồ của Hàn Thế Quốc!
Giang Thiển cười nói: "Tiểu cô cứ yên tâm, con mắt con không thiển cận đến vậy, hiếu thuận cha mẹ vốn dĩ cũng là chuyện đương nhiên, con đối với sự an bài này không có ý kiến gì."
Hàn Thế Quốc cũng đã sớm nói qua với nàng về những chuyện như thế này, nàng không định nhúng tay vào.
Giang tiểu cô nghe vậy thì cười, "Tiểu cô biết cháu hiểu chuyện mà!"
Nếu mà đổi lại là Giang Nguyệt, không chừng đã không đồng ý mà làm ầm ĩ lên rồi, cảm thấy bị thiệt thòi, nhưng cô cháu gái này lại là người rộng lượng, có suy nghĩ!
Cái này xem như là chịu thiệt một chút, nhưng tiếng thơm hiếu thuận lại là của hai vợ chồng bọn họ.
Danh tiếng ở trong thôn này rất quan trọng, danh tiếng tốt thì dù có chuyện gì người ta cũng sẽ không tin, danh tiếng mà kém thì người ta sẽ tin vào tin đồn.
Hơn nữa cháu rể Hàn Thế Quốc của bà lại đi theo con đường làm quan, nếu mà thật sự mang tiếng bất hiếu với cha mẹ, thì hắn có thể đi được bao xa!
Cũng không còn chuyện gì khác, Giang tiểu cô cười nói: "Cùng Thế Quốc sống cho tốt, hạnh phúc cả đời của con vẫn còn ở phía sau!"
Bà càng nhìn cô cháu gái này càng thấy vừa lòng, vừa nhìn đã thấy có tướng vượng phu!
Giang Thiển cười gật đầu, rồi đưa tiểu cô ra ngoài.
Hàn Thế Quốc vừa nãy ở bên ngoài nói chuyện phiếm với mấy người bạn từ nhỏ của hắn, nói chuyện xong cũng liền cùng vợ về phòng.
Giang Thiển chạm phải ánh mắt của hắn, mặt liền nóng lên, "Em muốn tắm, anh đi đun nước cho em nhé?" Trời tuy hơi lạnh, nhưng hôm nay vừa mới kết hôn, nàng muốn lau người một chút.
"Được." Hàn Thế Quốc đáp, nhưng lại đứng im.
"Hả?" Giang Thiển không hiểu.
"Không cho anh một cái giải lịch sao?" Hàn Thế Quốc chỉ chỉ mặt mình.
Mặt Giang Thiển đỏ bừng, nhưng vẫn không nhúc nhích, Hàn Thế Quốc liền đến gần, Giang Thiển nhìn khuôn mặt tuấn tú của nam nhân, nàng cũng thích mà.
Liền muốn lại gần hôn một chút, kết quả Hàn Thế Quốc quay mặt sang nàng liền hôn vào môi của hắn.
Thành công chọc tức phụ dỗi, Hàn Thế Quốc hài lòng đi nấu nước cho tức phụ tắm.
Lý Hà biết chuyện liền về nói với Hàn Thế Dân: "Anh xem đệ anh kìa, thế mà lại nấu nước tắm cho vợ, chứ anh thì đã thấy bao giờ anh hầu hạ tôi một chút chưa!"
"Sao lại không có, lúc mới kết hôn chẳng phải tôi cũng nấu nước cho cô tắm sao? Là do cô lười không muốn tắm!" Hàn Thế Dân nói thẳng.
Lý Hà: "..."
Bây giờ trời đang rất lạnh, tắm rửa cũng là chuyện khổ sai thật.
Nước đun xong, Giang Thiển cũng lau người ở trong phòng của mình, Hàn Thế Quốc vẫn muốn ở lại trong phòng, nhưng bị nàng đuổi ra.
"Doanh trại bên kia có phòng tắm, mùa đông tắm rửa chúng ta đều lên đó, không lạnh chút nào." Đợi nàng lau xong, Hàn Thế Quốc liền mau chóng rót nước cho nàng, nói.
Giang Thiển cười liếc nhìn hắn, "Đến lúc đó anh dẫn em đi nhé?"
"Ừ." Hàn Thế Quốc cười đáp.
Hàn mẫu đi ra đổ nước rửa chân thì nhìn thấy hai người tình cảm ngọt ngào cùng nhau về phòng, trên mặt cũng nở một nụ cười.
Chuyện lớn duy nhất trong lòng, có thể coi như là đã yên ổn...!..
Bạn cần đăng nhập để bình luận