Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến

Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến - Chương 225: Chính mắt thấy được cũng không nhất định là thật sự (length: 8076)

"Điều đó không có khả năng!"
Giang Thiển vừa thấy vẻ mặt của các nàng, cũng biết là có chuyện bát quái gì đó, nhưng không nghĩ tới lại là chuyện như vậy.
Phản ứng lại kịp, trực tiếp thề thốt phủ nhận.
Lục Trưởng Chinh là người thế nào nàng vẫn biết, cùng Hàn Thế Quốc đều là một kiểu người, đều là loại nhận định thì là cả đời.
Tuy rằng Giang Thiển ngẫu nhiên vẫn không dám đảm bảo Hàn Thế Quốc có thể một đời như vậy, nhưng trong lòng nàng thật ra biết, Hàn Thế Quốc không có khả năng làm ra chuyện có lỗi với nàng.
Lục Trưởng Chinh cũng vậy, hắn cũng không có khả năng sẽ làm chuyện có lỗi với Cố Vân Lan.
"Chúng ta cũng không dám tin đây là thật, nhưng đích xác chính là Cát Lệ Hà và Quế Phân đều tận mắt thấy." Hứa Phượng Liên nói.
Bên cạnh Lý Quế Phân gật gật đầu, "Không sai, là ta hai mắt nhìn rõ ràng!"
Nếu là Cát Lệ Hà cái bà thợ giày thối tha thì coi như xong, mọi người nghe thấy làm như không nghe, coi như bà ta đang nói nhảm, dù sao mọi người đều biết con người Lục Trưởng Chinh thế nào.
Nhưng mấu chốt là lần này Lý Quế Phân cũng cùng nhau thấy.
Có Lý Quế Phân làm chứng, ai còn nghi ngờ tính chân thực của chuyện này chứ?
"Chuyện này xảy ra khi nào?" Giang Thiển không nhịn được hỏi.
"Hôm kia, ngay chỗ góc khuất trong vườn hoa, ta cùng Cát Lệ Hà cùng đi đón con ở nhà trẻ thì thấy!" Lý Quế Phân nói.
Thời gian, địa điểm, nhân vật đều có cả.
Nhưng Giang Thiển vẫn không tin, "Tuy rằng chị dâu tận mắt nhìn thấy, nhưng tận mắt nhìn thấy cũng không nhất định là sự thật, việc này chắc chắn có hiểu lầm."
Nữ phụ nhào vào lòng nam chính, nam chính tránh không kịp bị ôm vừa vặn, cũng bị nữ chính hoặc người khác từ góc đặc biệt nhìn thấy, do đó dẫn phát ra liên tiếp hiểu lầm cẩu huyết, loại tình tiết này nàng thấy còn thiếu sao?
Hơn nữa trước Cố Vân Lan còn rất lo lắng, cảm thấy Hà Ngọc Liên đối với Lục Trưởng Chinh tà tâm không chết.
Chuyện này tám chín phần mười là đúng như Cố Vân Lan lo lắng.
Nhưng Lục Trưởng Chinh đối với Hà Ngọc Liên khẳng định không có tâm tư gì khác.
Điểm này Giang Thiển có thể khẳng định, bởi vì Lục Trưởng Chinh đến đón Cố Vân Lan tan làm cũng không phải là chưa gặp Hà Ngọc Liên, nhưng xem cũng không thèm liếc mắt nhìn nhiều!
"Thật ra ta cũng không quá tin, Lục doanh trưởng tuy rằng có duyên với phụ nữ, nhưng bản thân giữ mình cực kỳ." Niên Ngọc Chi thành thật nói.
"Ta cũng nghĩ vậy, đặc biệt Cố cán sự lại xinh đẹp như vậy, có quan hệ gì đâu, tuy Hà Ngọc Liên cũng không tệ, nhưng làm sao so được với Cố cán sự?" Hứa Phượng Liên cũng nói.
Lý Quế Phân nghĩ lại một chút, rồi nói: "Có lẽ là do chúng ta nhìn lầm cũng không chừng, lúc đó ta cũng không dám nhìn nhiều liền kéo Cát Lệ Hà đi rồi."
"Cái gì nhìn lầm? Đó là mắt ta nhìn rõ ràng đang ôm nhau, chuyện này còn chưa phải là gian tình thì là cái gì?" Cát Lệ Hà cùng Cao Thúy Thúy đi tới, trực tiếp gia nhập vào cuộc bàn luận này.
Cao Thúy Thúy phụ họa bạn thân: "Đúng đấy, đều nói hoa nhà không thơm bằng hoa dại, hoa nhà dù có tốt, ngày ngày ở nhà xem thì mấy ông chồng cũng sẽ có ngày nhìn phát chán, ra ngoài vụng trộm thì có gì khó chấp nhận?"
Khi nói những lời này, nàng còn cố tình liếc Giang Thiển một cái.
Trong lòng hừ hừ, bày ra cái bộ dạng hồ ly tinh, sớm muộn gì cũng được thấy đàn ông của mình ra ngoài vụng trộm!
Dù sao Hàn Thế Quốc cùng Lục Trưởng Chinh quan hệ tốt thế nào ai cũng biết, Lục Trưởng Chinh làm được loại chuyện này thì Hàn Thế Quốc sao lại không được?
"Ngươi có muốn đến chỗ chính ủy nói một chút không, để chính ủy nghe xem ngươi đang nói cái gì? Ngươi đang nghi ngờ nhân phẩm quân nhân của quân đội chúng ta sao? Cảm thấy quân nhân chúng ta đều là cái loại người trong tưởng tượng của ngươi à?" Giang Thiển không khách khí nói.
Cao Thúy Thúy trực tiếp nghẹn họng, phản ứng lại không thể để bị chụp mũ liền vội vàng nói: "Ta có ý đó đâu? Ý ta không phải là đang nói Lục doanh trưởng làm ra chuyện này sao? Đều là do Lệ Hà với Quế Phân tận mắt thấy, ngươi còn muốn tẩy trắng cho bọn họ sao?"
"Ta không có tẩy trắng cho ai, ta chỉ là tin tưởng con mắt nhìn người của ta, Lục doanh trưởng không thể làm chuyện như vậy, cho dù bị người nhìn thấy ta cũng tin bên trong có hiểu lầm!"
Nàng không ở lại đó lâu, đẩy xe mang các con đi.
"Chả ai nói đến chồng của cô ta, cô ta làm gì mà phải vội như lên lửa thế!" Người vừa đi, Cao Thúy Thúy đã tức giận nói.
Vừa nãy thật sự là dọa chết nàng, còn tưởng là mình sắp bị chụp mũ.
"Đúng đấy, rõ ràng ta tận mắt thấy rồi mà còn nói là có hiểu lầm, có hiểu lầm gì mà để hai người họ ôm nhau trong góc vậy chứ? Thật là không biết xấu hổ!" Cát Lệ Hà hừ nói.
Lý Quế Phân bảo bà ta bớt nói lại: "Thôi đi, ngươi quên hôm kia phu nhân nhà Cố đến tìm ngươi rồi à?"
"..."
Giang Thiển đã mang bọn trẻ về nhà.
Nàng hỏi chuyện này với mẹ Hàn.
Mẹ Hàn đương nhiên cũng biết chuyện hôm kia, ngay ngày hôm đó đã như lửa lan khắp khu gia quyến.
"Khu gia quyến ai cũng bàn tán, ta còn hỏi Thế Quốc, Thế Quốc nói làm sao Trưởng Chinh có thể làm chuyện hồ đồ đó được? Ta cũng không tin Trưởng Chinh có thể làm ra chuyện này, nhưng hôm qua Song Song đến chơi, ta nghe nó nói, mẹ nó không thèm để ý ba nó, còn chia giường đi ngủ cùng nó."
"Hai ngày nay khu gia quyến ai cũng nói chuyện này."
"Nhưng cụ thể ra sao thì ta cũng không biết, Vân Lan hai ngày này cũng không tới đây."
"..."
Nghe bà nói, Giang Thiển liền bảo bọn nhỏ ở nhà chơi, nàng ở nhà lấy ra một ít vải làm mẫu, phần lớn lấy từ trong không gian.
Mang theo mấy cân vải liền đến ban tuyên truyền phát.
"Về khi nào vậy?" Thấy nàng, Cố Vân Lan cười nói.
Phùng Bác Văn, còn có Trình Miêu mấy người cũng rất kinh hỉ, "Tụi tôi vừa mới còn bàn không biết chừng nào thì cô về đây."
Giang Thiển cười nói: "Tối qua trời tối về đến nhà, lãnh đạo phê chuẩn cho tôi nghỉ ngơi trước hai ngày rồi quay lại làm việc, nhưng mà vải này không dễ gửi, nên trước hết mang đến cho mọi người cùng dùng thử."
Mỗi người nàng đều đưa một phần đặt lên bàn làm việc, bên tổ trưởng Trương thì đương nhiên không thể thiếu.
"Sao cô lại mang cả vải về đây nữa vậy?" Tổ trưởng Trương cũng cười ha hả.
"Khó được dịp qua tỉnh một chuyến, thứ khác thì thôi, nhưng gặp vải tốt kiểu gì cũng phải mang chút về cho mọi người dùng thử, đừng ai chê ít nha." Giang Thiển cười nói.
Không ai chê ít cả, nhìn thấy vải lạ, ai cũng vui vẻ.
Trong văn phòng ai cũng có, duy chỉ có Hà Ngọc Liên bên kia bị Giang Thiển làm lơ.
Việc này làm cho Hà Ngọc Liên đang chờ vải mà mặt hơi cứng ngắc, cũng có chút xấu hổ, cái con nhà quê này đúng là xem trọng bản thân!
Vải vóc gì chứ, nàng cũng chả thèm!
Phùng Bác Văn cùng Trình Miêu đều không nhìn nàng ta, đồng thời cũng rất khinh bỉ, còn có chút bực mình.
Phong thủy ở cái văn phòng này của bọn họ làm sao mà luôn xảy ra vấn đề vậy?
Vất vả lắm mới tống được cái cô Cố Hiểu Lan tác phong không tốt đi, lại tới cái con người không biết xấu hổ tơ tưởng anh rể Hà Ngọc Liên!
Nhưng Trình Miêu và Phùng Bác Văn đều không nói nhiều, chỉ hỏi thăm Giang Thiển chuyến đi Dương Thành lần này.
Giang Thiển nói qua loa một chút, đợi ảnh chụp rửa xong thì sẽ đưa cho mọi người cùng xem.
Chủ yếu là đến đây phân vải nên nàng bảo mọi người bận việc, còn dặn Cố Vân Lan giữa trưa tan làm về nhà ăn cơm.
Cố Vân Lan đương nhiên là đồng ý.
Giang Thiển lại cầm một ít đưa đến cho Cố thủ trưởng và Cố phu nhân, đây là sư phụ sư mẫu của Hàn Thế Quốc, đương nhiên cũng phải lấy một phần, cũng là chút tâm ý...
Bạn cần đăng nhập để bình luận