Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến

Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến - Chương 334: Nhân sinh vô thường (length: 7983)

Bởi vì có Chu Quế Vân người mẹ này ở đây, Giang Thiển tâm tình thực sự tốt hơn rất nhiều.
Chỉ là chuyện nghén không phải nói tâm tình tốt xấu có thể quyết định, nên phản ứng gì vẫn là phản ứng đó, về khẩu vị thì không khác biệt.
Tuy rằng Chu Quế Vân cũng đã dùng hết mọi cách để làm món ăn ngon, các loại món tủ đều đã bày lên, nhưng vẫn là như vậy.
Chuyện không có cách nào khác, nếu nuốt trôi, Trương Tiểu Trân mỗi ngày đều đến dạy Trương Tiểu Tuệ làm, chính là không ăn được.
Điều này khiến Chu Quế Vân có chút buồn rầu, bởi vì con gái dạo này một ngày so với một ngày gầy nhom.
"Ta không có chuyện gì, trừ việc khẩu vị không tốt, các vấn đề khác không có." Giang Thiển còn an ủi mẹ nàng nói.
Chu Quế Vân bất đắc dĩ, nhưng chỉ có thể để tùy ý ăn rau xanh, ăn chút điểm tâm sống qua ngày, nhiều nhất là uống thêm chút canh bún mọc.
Bất quá ba đứa con sinh ba của nàng thì ăn món bà ngoại làm các món ngon, đặc biệt là thịt thái mặt, ăn đến mức mặt đều vùi vào chậu rửa mặt bên trong.
Còn có thịt đầu heo cũng vậy.
Bà ngoại hầm thịt đầu heo được gọi là thơm ngát bay xa vạn dặm, bọn con ăn được là hết lời khen ngợi.
Chu Quế Vân cũng cao hứng, bất quá nhìn ba đứa cháu ngoại khỏe mạnh kháu khỉnh, nàng không tránh khỏi lại nhớ đến Giang Nguyệt cùng Mã Lại Tử sinh đứa kia, hiện giờ đổi họ gọi Mã Tiểu Cát.
Liền cùng Giang Thiển nói đến chuyện này.
"Ngươi không biết đứa bé kia thành ra dạng gì rồi."
Lúc mới đến rõ ràng thấy nó được bà Vương gia chăm sóc rất tốt, nhìn là biết có dụng tâm chăm nom.
Nhưng hiện tại ở với Giang Nguyệt cùng Mã Lại Tử, nếu không phải Tôn Thị là bà ngoại giúp thu xếp, thật có thể đã thành một tên tiểu ăn mày.
Bất quá cho dù có Tôn Thị giúp thu xếp, nhìn cũng không khác gì tiểu ăn mày, gầy trơ xương còn bị những đứa trẻ khác trong thôn cô lập và bắt nạt.
Đều nói nó là cẩu -- tạp -- chủng.
Trẻ con thì ngây thơ nhưng bởi vì có người lớn dạy, người lớn ngấm ngầm nói gì, trẻ con nghe vào, đương nhiên là học theo.
Cho nên liền mắng nó là cẩu -- tạp -- chủng gì đó.
Giang Thiển vừa nghe, cũng không khỏi nhíu mày lại.
"Ta nghe nói nó còn tự mình đi lên trấn, tìm đến nhà họ Vương, khóc với bà Vương gia kêu bà, bà Vương gia trực tiếp đuổi nó ra ngoài." Chu Quế Vân nói.
Mấy tin tức này, Chu Quế Vân thậm chí không cần tự mình đi hỏi thăm, tự nhiên mà có đã truyền đến tai nàng.
Khiến Chu Quế Vân nghe đều phải lắc đầu.
Giang Thiển nói: "Hắn còn biết nhớ về nhà họ Vương sao?"
"Đúng vậy a, xem ra vẫn là khá thông minh. Bất quá bà Vương gia kia cũng không ngốc đó, nó đâu phải con nhà bà ta, phí công giúp người nuôi bao nhiêu năm như vậy, tuy rằng đứa bé này vô tội, nhưng Giang Nguyệt cùng Mã Lại Tử là đang đem nhà họ Vương làm trò khỉ đùa, cũng chỉ là do Vương Hạc Tùng may mắn, mang theo con về ăn tết, bằng không phỏng chừng thật sự đã nuôi cho bọn họ cả đời, đợi đến khi đó phát hiện đứa bé này không phải con hắn, vậy thật là trời sập."
Đứa bé kia thật đáng thương, nhưng gặp phải cha mẹ như vậy thì có cách gì?
Nhà họ Vương mới là người bị hại lớn nhất, dù nuôi bao nhiêu năm có chút thương cảm, nhưng làm sao còn có thể nhận đứa bé này?
Giang Thiển hiện tại không đi làm, trừ làm chút phiên dịch tranh thủ chút thời gian, ngay cả lúc nghỉ còn làm vườn trồng hoa, đương nhiên cũng có chút thời gian rảnh để hỏi chuyện.
Nàng không hỏi nhiều về đứa bé kia, chỉ nói: "Giang Nguyệt thật sự ở chung với Mã Lại Tử?"
Chu Quế Vân vẻ mặt ghét bỏ, "Ở chung, trừ chỗ của Mã Lại Tử kia thì cũng không còn nơi nào chứa chấp nàng, nhị thúc ngươi không phải quen Mã Lại Tử tên con rể này, cũng không cho nàng lại đến cửa nữa."
"Nhị thúc không nhận à? Ta còn tưởng rằng ông ấy sẽ bịt mũi nhận chứ." Giang Thiển lại rất hiểu rõ vị nhị thúc kia của mình.
Chu Quế Vân nói: "Vốn thật sự tính bịt mũi nhận, nhưng mà Thủ Lưu vợ thả lời hung ác, nếu dám nhận cái mối thân này, cô ta lập tức mang con ra ở riêng, cùng bọn họ ân đoạn nghĩa tuyệt, về sau đừng mong mẹ con bọn cô ta nuôi lão, thế là trấn áp được nhị thúc ngươi bọn họ."
Thủ Lưu vợ quyết tâm cao độ.
Đùa chắc? Khó khăn lắm mới thấy cái con em chồng ác độc này đi đến tình cảnh hiện tại, cô ta sao có thể còn lui tới với nó?
Đừng quên trước đây cô ta đã suýt chút nữa bị Giang Nguyệt đưa cho Mã Lại Tử làm nhục!
Hiện tại đương nhiên là muốn cùng con em chồng này và cả Mã Lại Tử đoạn tuyệt quan hệ!
Bố mẹ chồng không chịu?
Có thể thôi, vậy thì viết giấy đoạn thân, mọi người đoạn cho sạch sẽ!
Con trai cả của Thủ Lưu vợ năm nay cũng chỉ mới chín tuổi, nhưng vì từ nhỏ sinh sống trong môi trường đó, thằng bé cũng rất biết chịu đựng việc đời.
Đứng ra bênh vực cho mẹ!
Giang Nhị thúc và Tôn Thị nhìn đứa cháu trai ngày một lớn, thật sự không dám.
Đúng vậy; bọn họ thật sự cũng không sợ Thủ Lưu vợ, nhưng lại sợ đứa cháu trai cả.
Dù thằng bé mới chín tuổi, nhưng nó dứt khoát kiên quyết đứng trước mặt mẹ, bọn họ thật sự không dám xem thường Thủ Lưu vợ hoàn toàn.
Và đó cũng là lý do vì sao ở những vùng quê, rất nhiều người sống chết cũng muốn có con trai.
Cũng chính bởi vì có con trai cả làm chỗ dựa, cho nên Thủ Lưu vợ rất quyết liệt, cô ta cũng không quản bà bà Tôn Thị hay con gái Giang Nguyệt qua lại, hoặc đến thăm hỏi gì đó.
Nhưng cô ta tuyệt đối không cho Giang Nguyệt hoặc Mã Lại Tử bước vào nhà nửa bước, dù chỉ là lượn lờ trước cửa cũng không được!
Cô ta vừa nhìn thấy sẽ không nói hai lời xông vào bếp chụp lấy dao phay vừa mắng đồ rách nát đừng đến làm bẩn nhà ta vừa nhắm người chém!
Là loại chém xuống không chút do dự, không phải là hù dọa chơi!
Cũng bởi vì cái thái độ đanh đá không muốn sống và quyết liệt đó, cho nên mặc kệ Mã Lại Tử hay là Giang Nguyệt, về cơ bản một bước cũng không dám tới cửa.
Bình thường đều là Tôn Thị đi qua.
"Cũng là thiệt thòi cho Thủ Lưu chị dâu rồi." Giang Thiển nói.
Gặp phải một cả nhà như thế, không mấy ai là người bình thường.
"Là thiệt thòi, việc trong nhà ngoài nhà đều phải dựa vào cô ta gánh vác, bất quá đó cũng là tự mình chuốc lấy." Chu Quế Vân nói.
Tuy rằng Thủ Lưu vợ đúng là thiệt thòi, nhưng Chu Quế Vân cũng không quá đồng cảm lan tràn.
Bởi vì lúc trước Giang Thủ Lưu và bố hắn đi làm cái chuyện buôn bán kia, đâu có thấy cô ta lên tiếng?
Sớm chút lên tiếng, nàng cùng Giang phụ sao lại để cho bọn họ đi làm cái chuyện đó? Bao gồm cả Giang Thủ Lưu, dù ngoài miệng nói không muốn đi, không muốn đi, cuối cùng chẳng phải cũng đi?
Thực ra bất quá cũng chỉ là ôm cái tâm lý may mắn hết lần này đến lần khác tham lam mà thôi.
Hiện giờ đã xảy ra chuyện, trách được ai?
Người ta ăn thịt thì là nghểnh cổ chờ ăn chứ cần bọn họ đi thương xót sao?
Bất quá Giang phụ sẽ bảo Giang Thủ Hải hoặc là Giang Thủ Đào đi xem Giang Thủ Lưu cháu trai, mang cho ít đồ và nhét chút tiền cho nó tiêu, Chu Quế Vân luôn không ngăn cản.
Dù sao đó là cháu ruột của Giang phụ, Chu Quế Vân sẽ không ngăn cản việc này.
Giang Thiển từ mẹ nghe được đủ chuyện bát quái trong thôn, không kìm được cũng có chút cảm thấy cuộc sống vô thường.
Nàng thật sự không ngờ Giang Nguyệt lại tự mình làm đến cái tình trạng này.
Ngược lại Chu Quế Vân thì đặc biệt bình tĩnh, "Người như Giang Nguyệt mà ra nông nỗi gì cũng không có gì lạ, xưa nay sẽ không tự kiểm điểm suy nghĩ, nàng mãi mãi đều đúng, mãi mãi đều là người khác có lỗi với nàng, nếu nàng mà có thể sống tốt mới lạ, con cứ xem, sớm muộn nàng cũng tự hại mình mà thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận