Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến

Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến - Chương 326: Thoát thai hoán cốt, phảng phất như tân sinh (length: 7942)

Các gia quyến viện quân tập hợp lại cùng nhau nói chuyện, Bành Tuyết không hề hay biết.
Lúc này hai nhà bọn họ cũng đã đến nhà Lão Hàn náo nhiệt.
Vừa tiến đến, đã nghe thấy mùi thơm xộc vào mũi, Cố Vân Lan thèm thuồng nói: "Ngươi làm cái gì mà ngon vậy? Sao mà thơm thế!"
Giang Thiển cười, "Đợi chút nữa ngươi sẽ biết, ăn chút gì lót dạ trước, rất nhanh sẽ được ăn thôi."
Đồng thời cũng nói hai người bọn họ, đến thì đến, còn mang rượu làm gì.
Mỗi người một bình rượu, Mao Đài với Ngũ Lương Dịch, đều là hảo tửu đỉnh cao.
"Để ở nhà cũng vậy, nên mang đến." Bành Tuyết vừa cười vừa nói, cũng xắn tay áo lên giúp đỡ.
Bất quá cũng không có nhiều việc để bận, đem hai món cuối cùng xào xong, liên hoan cũng rất nhanh bắt đầu.
Hàn Thế Quốc ba người đàn ông không ngồi chung bàn với mấy người phụ nữ và con nít, chia cho bọn hắn một bàn để tự nhiên ăn uống.
Giang Thiển và những người khác thì dẫn bọn nhỏ cùng ăn.
Nào là gà con hầm nấm, nào là thịt dê hầm thơm lừng, còn có thịt kho tàu sườn cừu, cùng với thịt viên chiên, món nào món nấy gọi là phong phú cùng mỹ vị.
"Cái này thơm quá nha." Con trai Bành Tuyết là Triệu Bằng mới hơn hai tuổi, ăn đến miệng đầy dầu, còn đặc biệt thỏa mãn, giọng nói trẻ con khen.
Hàn Gia Ý thì đặc biệt thích những đứa bé nhỏ hơn mình, cười gắp cho cậu bé một miếng thịt viên chiên, "Bằng Bằng thích ăn thì ăn nhiều một chút."
"Cảm ơn anh trai." Triệu Bằng rất vui vẻ, cười với anh.
"Ngoan lắm, ăn đi." Hàn Gia Ý hài lòng nói, cũng không quên hỏi Triệu Yểu Yểu, "Em muốn ăn gì?"
"Ăn thịt này nè thịt, ngon, anh thử xem." Lục Song liền gắp cho Triệu Yểu Yểu thịt kho tàu sườn cừu.
Triệu Yểu Yểu ừm gật đầu, "Đa tạ tỷ tỷ." Ăn thử một miếng, quả nhiên thơm vô cùng.
Hai chị em sau khi lên bàn, cái gì ăn cũng thấy ngon.
Bành Tuyết nhìn buồn cười, "Như mèo thèm ăn ấy."
Khẩu vị mở mang, Cố Vân Lan nói, "Ngươi đây là đang nói ta đó."
Bành Tuyết cười, "Ta có nói ngươi đâu."
Giang Thiển cũng cười, múc cho Bành Tuyết một chén canh đậu phụ đầu cá, "Ngươi nếm thử canh cá xem."
"Cảm ơn, ta tự làm được." Bành Tuyết cười nhận lấy, "Ta không khách khí với ngươi đâu nha."
"Nếm thử đi, thật sự đặc biệt thơm ngọt, ta thích nhất là món canh đầu cá này đó." Đang uống Cố Vân Lan nói.
Bành Tuyết cười nếm, quả là không sai, vừa ngọt vừa ngon.
Bọn họ vừa ăn vừa trò chuyện, đương nhiên cũng vừa để ý tới bọn nhỏ, bàn bên cạnh, ba người Hàn Thế Quốc cũng ăn uống rất vui vẻ.
Sau một trận liên hoan, không chỉ người lớn mà cả bọn trẻ con cũng đều vô cùng thỏa mãn.
Bọn nhỏ nghỉ ngơi một chút, liền đi ra ngoài chơi.
Hiện giờ bên ngoài còn tuyết mà, tất cả đều chạy ra đống tuyết.
Ba cặp vợ chồng bọn họ thì ở trong phòng uống trà trò chuyện.
Trong lúc trò chuyện mới biết, Triệu Quân không phải người bản địa, quê gốc của hắn ở bên Lỗ Thành, thảo nào lại cao to như vậy.
Nhà hắn sau này mới chuyển đến bên này.
Chẳng qua hiện tại cũng đã cắm rễ ở biên cương, gia cảnh đều phát triển rất tốt.
Không chỉ bản thân hắn là sĩ quan, mà anh chị hắn đều đang công tác trong ngành tại địa phương, cha mẹ cũng khỏe mạnh.
Ngày thường Triệu Quân khá bận rộn, còn Bành Tuyết cũng không nhàn hạ, nàng bởi vì có trình độ văn hóa cao nên trực tiếp trở thành giáo viên của trường địa phương.
Con cái đều do cha mẹ chồng hỗ trợ chăm sóc.
Nhưng Bành Tuyết rất ngưỡng mộ Cố Vân Lan viết bản thảo và Giang Thiển làm phiên dịch, bởi vì đây không phải là chuyện người bình thường có thể làm được.
Bản thảo duyệt rất nghiêm khắc, nàng cũng đã từng gửi bản thảo nhưng đều chìm nghỉm như đá ném xuống biển.
Phiên dịch lại càng khỏi phải nói, phải có kiến thức tiếng Anh chuyên môn mới làm được.
Triệu Quân nghe nàng khiêm tốn như thế, liền nói: "Nga văn phiên dịch của nàng cũng rất tốt mà."
Đúng vậy; Bành Tuyết không chỉ là giáo viên của trường mà nàng còn là giáo viên phiên dịch tiếng Nga.
Năm nay không chỉ có phiên dịch tiếng Anh mà còn có phiên dịch tiếng Nga, tất cả những người này đều gọi chung là phiên dịch viên ngoại ngữ.
Đương nhiên lúc này, quan hệ với ngỗng lớn bên kia cũng trở nên lạnh nhạt, nhưng cũng không gây trở ngại cho việc học các tài liệu hữu ích bên kia, những tài liệu này đều cần phải có người phiên dịch.
Bành Tuyết chính là người kiêm nhiệm chức trách phiên dịch tiếng Nga cho đơn vị chính phủ.
"Ta biết ngay nàng đặc biệt khiêm tốn, chỉ khen người khác chứ chưa từng nói ưu điểm của mình." Cố Vân Lan nói với Giang Thiển.
Giang Thiển cũng cảm giác gặp được đối thủ điệu thấp mà dựng ngón tay cái cho Bành Tuyết.
Bành Tuyết cười, "Ta chỉ là ngẫu nhiên qua giúp phiên dịch một chút thôi, không phải chuyên trách."
"Bên ta cũng muốn thành lập một tổ phiên dịch chuyên môn, lãnh đạo đã từng nói với ta, bảo ngươi không cần dạy học ở trường mà trực tiếp đến nhận lời mời làm phiên dịch viên toàn thời gian." Triệu Quân nói.
Bành Tuyết cười nhìn hắn một cái: "Ta biết rồi, để sau hãy nói."
Trong mắt Triệu Quân cũng mang theo ý cười, không nói gì thêm.
Lúc trước nàng vừa chuyển đến bên kia, vừa hay đúng lúc tổ chức có việc cần, nàng đi hỗ trợ, cho nên một lần mà nổi tiếng.
Sau này mới quen biết hắn, nhưng kỳ thật trước khi quen biết nàng, hắn cũng đã nhìn nàng rất nhiều lần, lại cứ để mình bị xem là trai ế lớn tuổi, còn bị mang tiếng là kén cá chọn canh.
Khiến cho cha mẹ đều sốt ruột muốn chết, không biết vì sao Triệu Quân đối với Bành Tuyết chính là nhất kiến chung tình.
Sau khi hỏi thăm được nàng còn độc thân, liền bắt đầu theo đuổi không buông, cuối cùng cái gã Thiết Hán này đã thành công đả động trái tim người đẹp.
Triệu phụ Triệu mẫu đều không nghĩ đến cuối cùng con trai lại lấy được một cô nương ưu tú như vậy, đều vô cùng vui vẻ.
Đối với nàng dâu là Bành Tuyết này thì hết mực ủng hộ công việc của nàng, con cái đều là do hai ông bà giúp chăm sóc.
Câu chuyện nói tiếp, chuyển sang một vài chuyện khác, mọi người trò chuyện rất vui vẻ, bất tri bất giác, sắc trời đã không còn sớm.
Triệu Quân và Bành Tuyết liền mang bọn nhỏ về.
"Ngày mai ta vẫn muốn tìm mấy anh chơi." Triệu Bằng được cha ôm, nhưng tay thì nắm đồ chơi, còn không quên nói với mẹ, hôm nay bé nhận được rất nhiều đồ chơi từ các anh, bé thích lắm!
"Ngày mai hãy xem sao, lỡ mà trời có tuyết thì sẽ không ra ngoài được." Bành Tuyết buồn cười nói.
"Vậy không có tuyết thì sẽ được đến hả?" Triệu Yểu Yểu hỏi.
"Được, không có tuyết thì sẽ mang các con đến." Bành Tuyết cười.
Trong mắt Triệu Quân cũng ánh lên ý cười, hắn thấy nàng vui vẻ như vậy, liền biết lần này đưa nàng về ăn tết là quyết định đúng.
Bởi vì qua buổi tụ tập lần này, những người trong gia quyến viện bên này đều thấy được Bành Tuyết đã lột xác, dường như một con người mới.
Thật sự đều rất xúc động và cảm khái.
Rất nhiều người đều cảm thấy vui mừng cho Bành Tuyết, bởi vì đây là một cô nương tốt, chỉ là lấy nhầm người xấu mà thôi, hiện giờ có thể tìm được người tốt của mình, đương nhiên là tốt rồi.
Nhưng có những người không nhận ra người tốt.
Giang Thiển sau khi đi làm mới nghe Cố Vân Lan kể lại.
Cố Vân Lan là nghe Hách tẩu tử nhà bên cạnh nói, là ở khu gia quyến của xưởng, có người cố ý đi tìm Triệu Quân gây sự, nói chuyện Bành Tuyết trước đây đã từng lấy chồng!
Kết quả Triệu Quân hết sức bình tĩnh hỏi lại đối phương: "Ta biết vợ ta trước đây đã từng ly hôn, nhưng thì sao? Đó cũng đâu phải là lỗi của nàng, dì có ý kiến gì sao? Nếu có ý kiến thì cứ giữ trong lòng, vợ của ta ta bảo vệ, ai cũng đừng hòng bắt nạt nàng!"
Một câu này, khiến cho người đang oán giận á khẩu không trả lời được...
Bạn cần đăng nhập để bình luận