Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến

Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến - Chương 426: Bộ thứ nhất sân (2) (length: 8683)

Sau khi hẹn xong với Trương đại gia buổi chiều đến cục quản lý bất động sản gặp mặt, Giang Thiển và Cố Vân Lan liền trở về.
Giang Thiển về nhà lấy sổ tiết kiệm rồi lại ra ngoài, đến cục bưu chính rút tiền.
Hàn mẫu thấy con dâu bận rộn đi lại liền hỏi: "Thiển Thiển, có chuyện gì vậy?"
"Vân Lan giới thiệu cho ta một cái sân, con đi xem rồi, rất tốt, cũng đã thương lượng giá cả với chủ nhà, buổi chiều liền đi sang tên." Giang Thiển nói.
Hàn mẫu rất ngạc nhiên: "Đang yên đang lành sao lại đi mua sân?"
"Sau này phòng ở sẽ tăng giá." Giang Thiển nhỏ giọng nói.
Hàn mẫu ngớ người một chút: "Phòng ở không phải vẫn giá đó sao?"
Cũng không trách lão thái thái có ý nghĩ này, đúng là nhà ở khan hiếm không sai, nhưng nói giá nhà sẽ tăng thì cũng không đến mức, gần hai chục năm nay giá cả đều không sai biệt lắm.
Không ai biết tương lai giá nhà sẽ tăng đến mức nào.
Giang Thiển cũng giải thích cho bà bà hiểu biết, nói: "Nương nghĩ xem, hiện tại đã khôi phục thi đại học rồi, chưa kể những thanh niên tri thức ở kinh thành đi lên núi xuống nông thôn trước sau cũng sẽ trở về, kinh thành lại là thủ đô, sau này sẽ có bao nhiêu học sinh ưu tú từ nơi khác thi đến đây học? Đến đây học rồi, bọn họ sẽ thấy sự khác biệt ở đây so với quê hương, chắc chắn cũng sẽ tìm cách ở lại. Chẳng bao lâu nữa, cỡ 5 năm 10 năm, đến lúc đó dân cư ở đây sẽ tập trung thành cái dạng gì? Nhiều người thì phòng ở có thể không trở nên khan hiếm đắt đỏ sao?"
Hàn mẫu đối với tầm nhìn của con dâu là tuyệt đối không nghi ngờ, nhưng điều lão thái thái lo lắng là: "Để người ta phát hiện có khi không được tốt?"
Dù sao hiện tại điều kiện nhà ở rất căng thẳng, nhà mình đã có nhà lại còn đi mua, liệu có bị người khác chỉ trích tham lam không?
Giàu có cũng không phải là cái tiếng gì tốt.
"Có liên quan gì chứ? Hiện tại những yêu ma quỷ quái kia đã bị hạ bệ rồi, ai quản chuyện ngươi có mua nhà hay không? Hơn nữa, nếu thực sự có người nói, chúng ta cũng có lý do để nói là mua cho bọn họ mấy anh chị chuẩn bị kết hôn sau này, không thể để cả đám người chen chúc ở chung, vừa khéo thấy có người bán nên mua, cũng để chuẩn bị cho sau này." Giang Thiển cười nói.
Hàn mẫu nghe vậy cũng cười: "Nói không sai!"
Cứ nói như vậy thì ai cũng không thể nói gì không tốt được!
Buổi chiều, Giang Thiển và Cố Vân Lan cùng nhau đến cục quản lý bất động sản.
Nhân viên công tác ở cục quản lý bất động sản cũng quen Giang Thiển và Cố Vân Lan, vui vẻ trò chuyện với các nàng.
Hai người họ bây giờ thật sự là danh bất hư truyền rồi, Giang Thiển thì khá là ở nhà ít ra ngoài, còn Cố Vân Lan ra đường thì đều dùng khăn quàng che mặt cẩn thận, nếu không thì đi đến đâu cũng có người hỏi nàng có phải là nữ trạng nguyên hay không?
Đợi ở đó khoảng mười phút, Trương đại gia cũng đúng giờ đến theo hẹn.
Chủ nhà đích thực là Trương đại gia không sai, nhân viên cục quản lý bất động sản đều giúp kiểm tra kỹ lưỡng, tất cả đều không có vấn đề gì, đây là một căn nhà có quyền sở hữu rõ ràng minh bạch.
Cho nên rất nhanh, Giang Thiển và Trương đại gia đã hoàn thành thủ tục sang tên, nhân viên công tác hỗ trợ làm toàn bộ giấy tờ chứng nhận xong xuôi.
Trong cả quá trình, Giang Thiển trên mặt đều không có biểu tình gì.
Nhưng đợi khi chia tay với Trương đại gia vừa lòng cầm tiền rời đi, trên mặt Giang Thiển liền hiện lên nụ cười không thể nghi ngờ, căn nhà tiểu viện có nền móng ở Bắc Kinh đầu tiên trong cuộc đời, đã có được rồi!
Cố Vân Lan nhìn mà thấy buồn cười: "Mua cái nhà thôi mà, sao vui vẻ như vậy?"
"Mong ngóng lâu như vậy cuối cùng cũng mua được chỗ này, sao có thể không vui cho được?" Giang Thiển cười nói.
Cố Vân Lan cười cười, hai người không vội về nhà, mà đi tìm thợ sửa chữa theo như lời giới thiệu của Trương đại gia.
Nhà thì cũ nát không sai, nhưng sửa lại thì không vấn đề gì, chỉ là bây giờ trời lạnh quá, thi công cũng rất bất tiện.
Thợ sửa chữa nói nếu không vội ở, thì có thể đợi đến đầu xuân năm sau rồi mới làm.
Giang Thiển không có ý kiến gì về việc này, cứ đợi sang năm rồi tính.
Tuy vậy, cũng bỏ ra một ít tiền, gọi người đến dọn dẹp sân một lần.
Hàn mẫu đi cùng Giang Thiển ra xem sân, lão thái thái nhìn cái sân này rất thích, nói: "Thiển Thiển, nhà này sửa xong có muốn cho thuê không?"
"Không cho thuê." Giang Thiển còn tưởng rằng bà bà muốn cho thuê, liền giải thích, sau này chắc chắn sẽ có không ít bạn bè thân thích đến kinh thành chơi.
Tứ ca của nàng rất thích ở đây, Tam ca cũng nói nếu rảnh thì muốn đưa Tam tẩu đến đây, còn có ba mẹ nàng cũng muốn đến xem.
Mẹ nàng trong thư kể với nàng, ba nàng nhìn những tấm ảnh mà mẹ nàng chụp thì tuy miệng không nói gì, nhưng hai vợ chồng mấy chục năm, Chu Quế Vân còn không hiểu bạn già sao?
Nói trong lòng ông ấy rất là hâm mộ.
Còn có Tam cô tỷ của nàng, cháu trai Triệu Hữu Sanh thì luôn miệng nhắc tới chỗ này, luôn muốn đến đây xem.
Nếu có người đến đây, chẳng phải có thể ở trực tiếp ở đây sao? Cũng không cần phải ở nhà khách.
Về việc cho thuê, Giang Thiển chưa từng nghĩ đến, tiền thuê chẳng được bao nhiêu, thật sự không cần thiết.
Hàn mẫu nghe thấy mấy chuyện này thì cười nói: "Như thế thì tốt, có người đến chơi đều có thể ở lại đây. Chỉ là sân không có ai trông coi thì không được, Thiển Thiển, nếu ba con đến, ta với ba con có thể dọn ra đây ở không?"
Giang Thiển cười nói: "Đương nhiên được. Nhưng mà ba đến ở nhà là tốt rồi mà, cần gì phải dọn ra ngoài ở."
"Nếu ba con đến, ta với ông ấy dọn ra đây ở, trong nhà sẽ rộng hơn nhiều." Hàn mẫu cười nói: "Hơn nữa, ta cảm thấy có cái nhà này, ba con chắc sẽ rất thích, mẹ con cũng vậy, ta muốn trồng chút rau, nuôi mấy con gà."
Giang Thiển nghe vậy cười nói: "Vậy cũng thật là tốt."
"Đúng không?" Hàn mẫu cười nói, lão thái thái rất thích cái tiểu viện này, chờ làm xong chắc chắn ở sẽ rất thoải mái: "Lần sau gọi điện thoại cho Thế Giai, ta gọi con bé về thăm ba con, nói cho ba con biết là con đã mua một cái sân ở đây, gần khu nhà gia chúc, nếu có đến chơi thì có thể ở đây, rộng rãi lại còn có thể tự nuôi gà trồng rau, ông ấy chắc chắn muốn đến lắm đấy!"
Lão nhân nhìn mấy tấm hình mà con bé gửi về, không biết hâm mộ bao nhiêu.
Chắc chắn là sẽ muốn đến.
Mẹ chồng nàng dâu chỉ nói chuyện qua lại, vì hiện tại thời tiết giá lạnh nên sau khi thợ sửa chữa đến dọn dẹp hết mấy đồ tạp nham trong sân xong, trả tiền cũng không ở bên ngoài lâu mà khóa cổng lại rồi về nhà.
Đến tối khi Hàn Thế Quốc tan tầm trở về, Giang Thiển liền kể chuyện này với anh.
Mua nhà cũng là chuyện lớn trong nhà, đương nhiên phải thông báo với anh.
"Nhà này sang năm chắc tu sửa, nương nói sửa sang lại rồi muốn chuyển ra ở, đến lúc đó ba chắc cũng muốn đến, lại có thể ở đấy nuôi gà trồng rau." Giang Thiển nói.
"Vậy cũng được, để hai người ở thì cũng thoải mái hơn." Hàn Thế Quốc nghe vậy cũng nói.
Bên này đúng là hơi chật, dù sao thì bọn trẻ cũng ngày càng lớn.
"Đợi sang năm trang hoàng nhà cửa, chắc chắn em sẽ không rảnh, cũng không thể giao hết cho nương được, lúc nào anh rảnh thì cũng phải đi xem qua." Giang Thiển lại nói.
Tuy rằng lúc này mọi người còn chưa có nhiều ý nghĩ như vậy, cán bộ đều tương đối thật thà nhưng chuyện tu sửa nhà cửa, vẫn là nên để người đàn ông trong nhà đi qua xem cho thỏa đáng.
Đừng bận từ đầu đến cuối mà chỉ có phụ nữ ra mặt, đàn ông đi đâu hết vậy? Người khác đương nhiên sẽ nghĩ vậy, dễ khiến người ta cảm thấy trong nhà không có đàn ông?
Bất kể khi nào, đây đều là chuyện tương đối nguy hiểm.
Cho nên Hàn Thế Quốc phải qua đó xem xét.
"Yên tâm, đến lúc đó cứ giao cho anh là được, có gì đâu, em đừng lo." Hàn Thế Quốc nói ngay.
"Vậy thì giao cho anh." Giang Thiển cười một tiếng.
Hàn Thế Quốc nhìn vợ mình bộ dạng xinh đẹp như vậy, cười lại gần hôn một cái, vừa khéo bị Lão Tứ nhìn thấy.
Lão Tứ nhếch miệng cười, làm mặt quỷ, "Xấu hổ!"
Hàn Thế Quốc cười bế con trai lên, cũng hôn hai cái, chọc thằng bé cười nắc nẻ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận