Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến

Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến - Chương 405: Vì quốc gia góp một viên gạch (length: 8653)

Giang Thiển rất nhanh liền dựa vào bản lĩnh cứng cỏi của mình, dừng chân ở bộ ngoại giao.
Tuy nói như vậy có chút tuyệt đối, nhưng người có thể vào làm ở đây thật sự đều là những người có trình độ nhận thức cao, chỉ cần không phải đi cửa sau, mọi người đều vô cùng hoan nghênh đồng nghiệp thực lực cứng.
Vào rồi sẽ chia sẻ những công việc nặng nề, cũng có thể khiến mình thoải mái hơn không ít, cớ sao lại không làm?
Chính vì vậy, Giang Thiển ở đây thích nghi rất nhanh.
Chỉ là khác với trước kia ở chỗ bộ phận tuyên truyền của cơ sở cũ.
Công việc ở bộ ngoại giao thực sự rất bận rộn.
Hoàn toàn không có thời gian rảnh.
Từ lúc bắt đầu đi làm, sẽ bận đến khi tan tầm, có quá nhiều việc phát sinh trong những năm đó, cũng tích tụ quá nhiều chuyện, toàn bộ đều cần xử lý.
Mà đây cũng là lý do vì sao ở đây rất thiếu người, lãnh đạo phải đặc biệt tìm Hàn Thế Quốc, muốn chiêu Giang Thiển tới đây.
Giang Thiển vốn còn nghĩ công việc bận rộn như vậy sẽ không thích hợp với một kẻ ham an nhàn như nàng.
Nhưng khi làm việc ở đây, nhận được bầu không khí đó lan tỏa, nhất là, mọi người đều đang tích cực cố gắng xây dựng đất nước, vì một quốc gia hùng mạnh.
Cảm giác đó thực sự có thể khiến người ta tìm thấy giá trị bản thân.
Giang Thiển vốn là người thích cuộc sống an nhàn, nhưng nàng cũng là người yêu nước.
Nàng là người ham an nhàn không sai, nhưng nếu có thể trong điều kiện đủ khả năng của mình, đóng góp một viên gạch cho đất nước, nàng vô cùng sẵn lòng.
Chính bởi vì vậy, dù công việc bận rộn, nhưng nàng cũng không oán hận, dốc hết sức lực.
Nhưng vì công việc, cho nên công việc ở thư viện nàng tạm thời không nghĩ nhận, dù sao chỉ đi làm thôi đã đủ bận rộn rồi.
Dù tiền nhuận bút từ công việc phiên dịch cao gấp mấy lần so với tiền lương, nhưng Giang Thiển những năm qua này đã sớm trở thành phú bà, cũng không quan trọng việc kiếm thêm khoản tiền nhuận bút đó.
Cho nên liền liên hệ tốt với bên đó, đợi sau này nếu rảnh rỗi sẽ đến nhận việc cũng không muộn.
Cứ như vậy, Giang Thiển trực tiếp chuyên tâm đầu vào công việc của bộ ngoại giao.
Thấy sắp ba mươi Tết, Hàn Thế Quốc cũng còn có thể nghỉ ngơi một chút, kết quả Giang Thiển vẫn như thường bận túi bụi.
Khiến Hàn Thế Quốc nhìn mà xót xa, vì sau một ngày làm việc trở về, tức phụ cơm nước xong là lăn ra ngủ, ngay cả sức nói chuyện với hắn cũng không có.
Nghĩ thôi cũng biết mệt mỏi đến mức nào.
Tuy bận rộn, nhưng bên đó cũng không coi người như máy móc, hơn nữa dù là máy móc, cũng cần dừng lại nghỉ ngơi chứ.
Cho nên vào mồng một Tết, Giang Thiển liền nghỉ một ngày.
Sau đó nàng mang theo bọn trẻ, còn có Cố Vân Lan, cùng nhau tìm Từ Uyển Oánh đến nhà Tần gia chúc Tết.
Năm nay Từ Uyển Oánh và Tần Phong lại chuyển về đây.
Về việc này, Tần phu nhân còn không ít lần lải nhải, bảo ở trong nhà là được, chỉ là Từ Uyển Oánh vẫn không đồng ý.
Cảm thấy mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu vẫn nên duy trì một chút khoảng cách thì tốt hơn.
Chỉ có các nàng, những người phụ nữ, mang bọn trẻ đến, không còn cách nào khác, các nam nhân còn phải đi làm, trước mắt vẫn chưa khôi phục chuyện ăn Tết có thể nghỉ ngơi.
Tần sư trưởng sau khi đại cục đã bình định thì thăng liền hai cấp, trở thành Tần tư lệnh.
Hiện giờ quá bận rộn, người cũng không có ở nhà, chỉ có Tần phu nhân ở nhà.
Nhưng Tần phu nhân rất vui, đặc biệt khen Giang Thiển làm ở bộ ngoại giao, “Ta vốn còn muốn giới thiệu con qua đó, kết quả ta còn chưa kịp nói, con ngược lại đã được nhận rồi.” Giang Thiển cười nói: “Vừa hay bên đó tương đối bận rộn, nên gọi con qua đó chạy chân thôi.” “Đâu phải là chạy chân? Ta đều nghe nói, con làm rất tốt!” Tần phu nhân nói: “Chỉ là cường độ công việc ở bên đó cao quá, có phải con không thích ứng?” “Vì đất nước cống hiến sức mình, đây là vinh hạnh đến cực điểm, chưa nói đến có mệt hay không, hơn nữa các đồng nghiệp đều rất tốt, môi trường không khó thích ứng.” Tần phu nhân liền rất thích những người có giác ngộ như vậy.
Các nàng còn mang theo bọn trẻ ở nhà Tần gia ăn cơm trưa, lúc này mới trở về.
Mấy người phụ nữ cũng là khó có dịp tụ họp, dù sao khoảng thời gian trước thực sự đều quá bận rộn, cho nên hôm nay mới đến nhà Lão Hàn ăn hạt dưa nói chuyện phiếm.
Cố Vân Lan liền nói đến chuyện hôm qua ba mươi Tết, Lục Trưởng Chinh đưa bọn trẻ về nhà họ Lục.
Bởi vì hiện giờ trở về kinh thành, nhà họ Lục liền ở đây, Lục Trưởng Chinh trong dịp Tết mà không về nhà thì không thể nói nổi, cho dù có cho tiền dưỡng lão đầy đủ, cũng sẽ bị người khác xì xào sau lưng là ăn Tết mà không về nhà.
Đừng nói việc của mình để người khác nói những lời như vậy.
Lục Trưởng Chinh đang là người theo con đường quan lộ, nếu truyền ra thanh danh ngỗ ngược bất hiếu, thì đối với hắn không có lợi.
Vì danh tiếng của Lục Trưởng Chinh, Cố Vân Lan đương nhiên liền bảo hắn trở về.
Năm ngoái cũng vậy, năm nay cũng vậy.
Năm nay không chỉ bắt hắn đưa hai đứa lớn về, còn bắt mang theo không ít đồ!
Cố Vân Lan không đến mức không rộng rãi mà tiếc một chút đồ đó, ngược lại, mấy thứ này có thể phát huy tác dụng tương đối lớn!
Bởi vì nàng còn chuẩn bị mấy phần đường đỏ, bảo Lục Trưởng Chinh đến nhà hàng xóm xung quanh một chút.
Nàng nghe hắn kể khi còn nhỏ đói bụng đến mức bụng khó chịu, có một bà thím hàng xóm đã cho hắn nửa cái bánh ngô.
Còn có cho hắn nửa củ khoai lang ăn.
Bảo hắn trở về, đến nhà người ta chơi một chút, mang theo viên đường đỏ gạch qua đó.
Lục Trưởng Chinh giờ đã lớn, hoàn toàn nghe lời vợ hiền.
Mang theo đồ đạc lúc về, thấy có hàng xóm còn đứng nói chuyện với mọi người rất vui vẻ, cho mọi người thấy, hắn mang bao nhiêu thứ về.
Nào là rượu ngon thuốc lá ngon.
Sau đó, lại mang gạch đường đỏ đến nhà hàng xóm ngồi chơi.
Chính là lần trước Lục Trưởng Chinh về cãi nhau với Lục mẫu, người bà bác đó, cho bà một khối đường.
Hồi nhỏ cho hắn nửa cái bánh ngô chính là bà.
Và các hàng xóm khác, đều mang theo hai đứa nhỏ đi chơi một chút.
Đương nhiên, các hàng xóm cũng phải hỏi đến, sao vợ con không về?
Lục Trưởng Chinh chỉ cười đáp, con trai út còn nhỏ, hôm nay lại quá lạnh, nên bảo vợ ở nhà trông con.
Mọi người cũng tỏ vẻ đã hiểu!
Nhưng ở nhà họ Lục không biết xảy ra chuyện gì, cha con thậm chí cơm cũng không ăn được, đã đi ngay.
Sau đó, gần năm mới, Lục mẫu liền ra mắng Lục Trưởng Chinh cái đồ con bất hiếu này có bao nhiêu bất hiếu!
Bị mọi người hỏi bà bất hiếu ở đâu, bà còn không nói ra được.
Đương nhiên không nói ra miệng được, vì bà vẫn lôi chuyện cũ ra, muốn hắn một năm đưa 300 đồng tiền dưỡng lão, nếu không đưa thì đừng có mà ăn cơm!
Có đường đỏ gạch cho những người không liên quan lại không chịu đưa tiền sinh hoạt phí cho bà, làm sao bà vui được?
Phải biết, con gái bà gọi điện về khóc, nói con rể không ra gì, bòn rút hết cả, trừ cơm rau dưa miễn cưỡng sống qua ngày, còn lại một xu cũng không được tiêu!
Nhưng như vậy sao mà chịu nổi? Cuộc sống của bà còn muốn không qua nổi nữa!
Lục mẫu đau lòng quá đỗi.
Xem xem con gái mình phải sống những ngày như thế nào? Mà thằng anh trai kia vậy mà nhìn cảnh ngộ của em gái mà không thèm đoái hoài tới, thậm chí còn mua đường đỏ cho người khác!
Hồi trước, bà còn làm những điều nhỏ nhặt để lấy lòng, đưa bánh bao đưa sủi cảo này nọ đâu, kết quả tất cả đều như cho chó ăn!
Cho nên làm sao bà không tức giận? Có số tiền dư đó chuyển qua cho con gái tiêu thì có phải tốt hơn không?
Khi chuyện này bung ra, liền ném hết những lời mà Lục Trường Phúc hai vợ chồng dặn đi dặn lại, toàn bộ ra sau đầu.
Khiến hai vợ chồng kia cản cũng không kịp.
Lục Trưởng Chinh giờ khác xưa, hắn không chịu đựng cái cảnh thái bình giả tạo, tạo cho mình ảo giác cái nhà này rất đoàn kết và yêu thương nhau.
Hắn đã không lạ gì nữa rồi.
Cho nên nghe được những lời này của mẹ hắn, hắn không một chút do dự, cũng không thèm để ý đến sự níu kéo của vợ chồng Lục Trường Phúc, liền mang theo con đi luôn, cơm cũng không ăn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận