Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến

Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến - Chương 260: Trước kính la y sau kính người (length: 8098)

Sáng sớm hôm sau, Cố Vân Lan đi ra ngoài mua thức ăn nấu cơm, bữa điểm tâm hôm nay quả là phong phú.
Ngoài bánh bao chay, còn có cá kho và thịt hầm, cơm sáng sớm quả là sắc hương vị đầy đủ.
"Phần này là ta chuẩn bị cho tiểu muội, mẹ ngươi đợi mang đi cho tiểu muội ăn."
Cố Vân Lan mở hộp đồ ăn ngay trước mặt Lục Trưởng Chinh, bên trong có thịt có cá có rau!
Nhưng Lục mẫu đương nhiên biết nàng đang khoe mẽ hiếu kính trước mặt con trai, sắc mặt thản nhiên, "Đặt vào đi, ta đợi lát lấy qua."
Cố Vân Lan "Dạ" một tiếng, bộ dạng nàng dường như thu lại, rồi chào mọi người ăn cơm.
Bữa cơm sáng này đương nhiên có Lục Trưởng Chinh, cùng hai anh em Lục Minh, Lục Song đều ăn no nê thỏa thích!
Ăn xong, cả nhà người đi làm thì đi làm, đi học thì đi học, Lục mẫu mặt nặng mày nhẹ thu dọn chén đũa trong bếp, sẽ cầm điểm tâm sang cho con gái ăn.
Giúp con gái lo liệu xong trong nhà và các cháu ngoại, nàng cũng không ở lâu rồi trở về.
Đến đây đã lâu, ngược lại thật sự chưa từng đi dạo quanh khu nhà tập thể này.
Hôm nay ra ngoài dạo, liền thấy Hàn mẫu và Phùng mẫu vẫn còn đang giúp trông cháu nói chuyện.
Nàng đương nhiên liền tiến đến bắt chuyện.
Nhưng Lục mẫu quen xem người qua quần áo.
Câu nói "trước trọng nón áo sau trọng người" ở chỗ nàng thể hiện rõ ràng không thể nghi ngờ.
Phùng mẫu ăn mặc vô cùng giản dị, nhưng Hàn mẫu một thân trang phục này lại không tầm thường.
Đầu tiên là mái tóc, Hàn mẫu lại dùng dầu thoa tóc!
Mái tóc mượt mà bóng loáng, vừa nhìn là biết loại được chăm sóc rất kỹ!
Quần áo trên người kiểu dáng cũng đặc biệt đẹp, hơn nữa một miếng vá cũng không có, vậy thì thôi đi, trong tay Hàn mẫu còn cầm một cái radio, cái radio kia giống hệt cái Cố Vân Lan mua cho bà trở về.
Bất quá cái radio kia bị bà đưa cho con gái dùng, con gái ở cữ nhàm chán, vừa vặn nghe chút vở kịch nổi tiếng gì đó giết thời gian.
Hàn mẫu ngoài radio, trên cổ tay còn đeo một chiếc đồng hồ!
Phải biết ngay cả bà còn không có đồng hồ đâu!
Hơn nữa trước kia bà từng làm tỳ nữ cho tiểu thư nhà giàu, mắt nhìn vẫn có!
Cho nên liếc mắt một cái, bà liền biết Hàn mẫu không giàu cũng sang!
Đối với dạng người này, đương nhiên bà không dám khinh thường nửa phần, cười tự giới thiệu mình.
Tuy rằng đến đây mấy ngày, nhưng Hàn mẫu và Phùng mẫu cũng không biết bà là ai, vẫn là đợi bà giới thiệu xong mới bừng tỉnh đại ngộ.
Bất quá Phùng mẫu còn không tính hiểu rõ lắm, nhưng Hàn mẫu thì rõ bà là loại người nào.
Đây là cái người dốc lòng trợ cấp cho con gái đây mà!
Thương con gái cũng không sai, bà ba cô con gái đều thương, thế nhưng có thương cũng có hạn.
Bởi vì luôn phải để bọn nó tự lo cuộc sống, nghèo khó có thể giúp đỡ chút.
Không phải bà không trợ cấp cho con gái, thấy con gái cả nhà sống không dễ, bà có mang trứng gà lương thực đến.
Hơn nữa mỗi dịp lễ Tết, bà cũng không cần con gái con rể mang gì về biếu, họ cũng có đem, nhưng mang gì đến, bà đều đưa trả lại cho các cháu ngoại.
Để cho chúng nó lo cuộc sống cho tốt là được, đâu có kiểu trợ cấp như vậy?
Kiểu như vậy gọi con trai con dâu cùng các cháu đói bụng mà trợ cấp cho con gái, Hàn mẫu là khinh bỉ.
Đương nhiên loại không coi con gái ra gì, chỉ muốn con gái vét sạch nhà chồng đem về trợ cấp nhà mẹ đẻ, Hàn mẫu cũng chướng mắt như nhau.
Chỉ là Hàn mẫu là một bà lão tinh tường, đương nhiên sẽ không làm người khác khó chịu.
Mọi người không có xung đột lợi ích, Lục mẫu sống thế nào cũng không ảnh hưởng đến nhà con trai con dâu, cho nên không cần thiết.
Chỉ nói vài lời thôi, không có gì không thể.
Mà trong khi nói chuyện, Lục mẫu cũng biết thân phận hai người.
Nghe Phùng mẫu nói con trai bà ta chỉ là một cán sự nhỏ ở khoa tuyên truyền, con dâu cũng chỉ là giáo viên mỹ thuật, thái độ Lục mẫu với bà ta liền nhạt ba phần.
Cũng biết con trai Hàn mẫu và con trai mình vậy mà cùng cấp, con dâu còn kiêm thêm chức, không chỉ là nhân viên công tác khoa tuyên truyền mà còn là phiên dịch của căn cứ, hôm kia còn được xưởng lớn nhất tỉnh mời đến Thượng Hải tham gia hội chợ giao dịch.
Thái độ của Lục mẫu đương nhiên khác hẳn.
Hắc hắc, Hàn mẫu đây là cố ý để lộ những điều này trong lúc nói chuyện.
Đối với một bà lão từ kinh thành đến, không khoe ra chút gì cũng không thể nói chuyện được.
Bởi vì Hàn mẫu còn muốn khuyên can, xem có thể khuyên người này quay về không.
Đương nhiên mới quen nhau, chưa thân thiết mà đã làm như ruột thịt chắc chắn là không được.
Mà Lục mẫu cũng không phải là ngốc, sẽ không vừa mới ra ngoài liền than thở với người ta rằng con trai con dâu bất hiếu, trước cứ ra ngoài kết bạn.
Hàn mẫu còn nói lại chuyện quen Lục mẫu này cho Giang Thiển sau khi tan tầm về nghe.
Giang Thiển cười nói: "Mẹ cứ xem mà làm là được."
Lão thái thái đối nhân xử thế có chủ kiến của mình, không cần cô lo nhiều làm gì.
Hàn mẫu cười nói: "Vậy cũng được, đến lúc đó ta xem có thể nói thông không, thật là, chưa từng thấy ai trợ cấp như vậy, sợ không phải trợ cấp ra kẻ thù."
Dù là con trai hay con gái, cha mẹ cứ cung phụng như vậy thì sẽ nuôi ra một cái dạ dày lớn, một khi không thỏa mãn, chúng nó sẽ thù hằn cha mẹ!
Đừng tưởng đây là nói đùa, Hàn mẫu đã thấy nhiều.
Hàn mẫu có lòng tốt, nhưng chưa đợi bà khuyên can, mấy ngày sau Lục mẫu đã nhanh chân kéo bà cùng Phùng mẫu ra kể khổ.
Tuy rằng chướng mắt thân phận Phùng mẫu, nhưng không cản trở việc nói cho bà nghe rồi nhờ bà ta truyền tin giúp.
Trong lời Lục mẫu mô tả, Lục Trưởng Chinh giống như là bất hiếu, Cố Vân Lan thì giống như cái đồ không có tim gan.
Hàn mẫu định nói mấy lời khuyên đều nuốt trở vào.
Hừ, bà xem như thấy rõ, người ta tìm các bà nói chuyện phiếm, là đã sớm tính toán kỹ cả rồi.
"Bà chị à, có phải bà đang nói đùa không đó?" Phùng mẫu tính tình thẳng thắn hơn, "Mấy hôm nay cả khu nhà này đều truyền ầm lên rồi, bà không màng con trai con dâu cháu nội, đem hết đồ nhà con trai sang nhà con gái, bây giờ còn ra đây nói với chúng tôi con trai con dâu bất hiếu?"
Hách tẩu tử vì nhà ở gần đấy, cộng thêm quan hệ tốt với Cố Vân Lan, chồng lại là cấp dưới của Lục Trưởng Chinh nên không tiện nói thẳng chuyện nhà người ta, nhưng Bàn tẩu tử thì không.
Mấy hôm trước Cố Vân Lan sang mượn trứng gà, bà ấy nhìn thấy rõ cũng từ Hách tẩu tử mà biết sự tình.
Không phải sao, qua tuyên truyền của Bàn tẩu tử, mấy ngày nay, bây giờ khu nhà này đều biết rõ đức hạnh của Lục mẫu rồi.
Lục mẫu ngẩn người một chút, "Cái gì?"
Bà ở đây không có bạn bè gì, chỉ có Hàn mẫu và Phùng mẫu cũng lớn tuổi mới có thể nói chuyện được vài câu, còn mấy người trẻ bên kia, bà chẳng buồn để ý tới.
Tin tức khẳng định là chậm hơn người ta một bước lớn, hoàn toàn không biết những chuyện này.
"Cái gì cái gì không cái gì, bà chị à, không phải tôi nói bà, bà cũng không thể làm vậy được, ai lại như bà coi con rể con gái là báu, còn con trai con dâu cháu nội là cỏ? Sau này dưỡng già bà còn phải dựa vào con trai con dâu chứ, con rể con gái có lo cho bà không?" Phùng mẫu nói.
Hàn mẫu không muốn nhiều lời, đương nhiên Lục mẫu cũng không muốn nghe, không phải sao, bà ta không hề để ý đến Phùng mẫu mà quay mặt đi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận