Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến

Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến - Chương 362: Không thêm phiền toái (length: 7699)

"Ta không cần mang, ta lại không ngốc, chính ta có thể được!" Triệu Hữu Sanh nói.
Hắn xưa nay không phải người hướng nội, cái thị trấn này sớm đã không giữ được hắn, thường hay cùng anh chị, để Triệu lão thái bà nội mang đi thị xã, còn có tỉnh thành đi dạo.
Coi như đi mở mang, Hàn Thế Giai cơ bản không ngăn cản, muốn đi thì đi.
Nhưng kinh thành thì không được.
"Tiểu cậu ngươi bận bịu, tiểu mợ ngươi bụng cũng lớn không tiện, ngươi bớt đi thêm phiền toái, đợi sau này, sau này rảnh rỗi, ta mang theo bà nội của ngươi, còn cả anh chị ngươi nữa, tìm thời gian cùng nhau qua chơi." Hàn Thế Giai cam kết.
Nghe vậy, bọn trẻ liền vui mừng.
Triệu Hữu Xu còn không quên ba nàng, "Ba có đi không?"
"Rảnh thì cùng nhau đi, không rảnh thì không có cách." Hàn Thế Giai nói.
Triệu lão thái thái cười: "Một đám người đều đi qua, thật là quấy rầy."
"Nhất định là ở không vừa trong nhà, chúng ta ở bên ngoài tìm nhà khách mà ở, phiền phức cái gì." Hàn Thế Giai nói ra: "Hơn nữa tính tình của Thiển Thiển, chúng ta qua nàng còn mừng không kịp, sẽ không quấy rầy."
Triệu lão thái thái rất cao hứng, cười nói: "Vậy chờ đến lúc đó rồi tính."
Nàng cũng chưa từng đi kinh thành, nếu có cơ hội, thật sự rất muốn đi xem thử.
Hàn Thế Giai cười cười, nàng thấy rõ, bà bà cũng muốn đi.
Triệu Thư Húc trước mặt bọn nhỏ không nói, nhưng âm thầm liền nhỏ giọng nhắc Hàn Thế Giai, "Kinh thành bên kia đại cục không biết thế nào, tạm thời cũng đừng đi qua gây thêm phiền phức cho Thế Quốc bọn họ."
Hắn là người có cảm giác rất nhạy bén về phương diện chính trị, hiện tại không phải lúc thích hợp đi kinh thành.
"Ta biết, yên tâm đi, chỉ là dỗ bọn nhỏ thôi." Hàn Thế Giai khoát tay, nàng đương nhiên có tâm tư và ý nghĩ này, nhưng cũng không rảnh mà.
Nàng hiện tại bận rộn như vậy.
Đương nhiên, nàng cũng thực sự không muốn gây thêm phiền toái cho em trai và em dâu, về sau nếu đại cục tốt hơn thì hãy nói, nhưng bây giờ, cứ làm bọn trẻ vui vẻ là được.
Triệu Thư Húc mới yên tâm, lại rất cảm khái, "Thế Quốc thật là một đường lên như diều gặp gió."
"Ngươi cũng xem hắn liều mạng cỡ nào đi, không nói chuyện trước kia, cứ nói lần này, vừa đi là gần nửa năm, ta thấy hắn nhất định không dám nói với nhà, nhất định là chữa khỏi vết thương bên ngoài rồi mới về!" Hàn Thế Giai không chỉ nhìn thấy thành tựu của em trai, nàng cũng nhìn thấy sự trả giá của em trai.
Triệu Thư Húc gật đầu; trước đây tiểu cậu ở trong thành cùng hắn đi tắm, hắn cũng đã thấy những vết sẹo trên người tiểu cậu, không cần nói cũng biết đã trải qua bao nhiêu nguy hiểm.
Nhưng Hàn Thế Giai không nói nhiều chuyện này, tuy rằng đau lòng em trai, nhưng những điều này đều là chuyện không có cách nào khác.
Vì cha mẹ chỉ là dân thường, hắn chỉ có thể dựa vào chính mình, hơn nữa hắn hiện tại liều mạng, sau này các cháu có thể đứng trên vai hắn đi được xa hơn.
Gia tộc cũng có thể nhờ vậy mà cường thịnh lên.
Đây không phải một thế hệ có thể làm được, mà luôn cần thế hệ đầu tiên liều mạng giao tranh, có thể đặt nền móng vững chắc cho thế hệ sau.
Gia tộc muốn phồn vinh cường thịnh, cần phải có sự tiếp sức của nhiều thế hệ.
Những chuyện này tạm thời không nói đến.
Nghỉ ngơi xong, Hàn Thế Giai liền mang theo một miếng thịt đạp xe đạp, mang theo con trai nhỏ Triệu Hữu Sanh đến Hàn Gia Truân về nhà.
Nhìn thấy mẹ con họ trở về, người trong thôn đều cười chào hỏi.
Hàn Thế Giai đều lễ phép đáp lại, trên đường đi đến nhà lão Hàn.
Hàn mẫu đang ở nhà, bà bị ngã lúc ăn Tết, nhưng sau khi dưỡng hai ba tháng thì đã khỏi hoàn toàn.
Nhưng vì bên kia có Chu Quế Vân bà thông gia qua đó, nên bà ở nhà.
Ở nhà Hàn mẫu cũng không sao, dù sao đây là nơi đã sống cả đời, nhưng cũng sẽ nhớ con trai út, con dâu út, còn có các cháu tam thai.
Nhìn thấy con gái mang cháu ngoại về, Hàn mẫu cũng vui mừng, cười rót sữa mạch nha cho cháu uống.
Cũng không quên nói con gái, "Lại khoe có thể kiếm tiền đấy hả? Cứ mua thịt về làm gì."
"Chính là khoe đó, để mọi người trong thôn biết, khuê nữ ta hiếu kính hai người." Hàn Thế Giai nói.
Hàn mẫu: "..."
Hàn Thế Giai cười, "Nhưng con gái này lại hiếu thuận, cũng không bằng con trai út với con dâu út, ta lần này về báo tin vui cho mẹ, mẹ đoán xem là gì?"
"Có phải Thế Quốc đi làm nhiệm vụ về rồi không?" Hàn mẫu vội hỏi.
Bà cũng nhớ con trai út, trước kia Hàn Thế Giai cũng có về, bà từng trò chuyện với Giang Thiển, cũng biết Hàn Thế Quốc còn chưa về, lúc về đương nhiên cũng nói thật.
Lần này làm nhiệm vụ lâu thật, Hàn mẫu vẫn luôn rất lo lắng.
"Đúng, bình an trở về." Hàn Thế Giai cũng không muốn làm mẹ lo lắng, cười nói: "Hơn nữa còn thăng chức nữa!"
"Thăng đoàn trưởng?" Hàn mẫu cười nói.
"Có phải thăng đoàn trưởng không ta không biết, nhưng ta biết, Thế Quốc đưa cả nhà Thiển Thiển đến kinh thành rồi."
"Cái gì?" Hàn mẫu sững sờ.
"Mẹ không nghe lầm đâu, con trai út mẹ cả nhà chuyển đến kinh thành rồi."
Hàn mẫu vừa mừng vừa không hiểu, nói: "Sao đột nhiên lại chuyển đến kinh thành vậy?"
"Cái này ta không hỏi nhiều, đợi mẹ qua đó thì mẹ hỏi Thế Quốc đi." Hàn Thế Giai cười nói.
"Có Thiển Thiển ở đó, ta cũng không cần đi." Hàn mẫu lắc đầu.
"Hôm trước Thiển Thiển gọi điện thoại cho ta, nói bà thông gia muốn về, Tứ ca của nàng sẽ qua đón, nhưng Thế Quốc không rảnh về, nên Thiển Thiển bảo Tứ ca của nàng qua đó lúc đón bà thông gia, thì tiện đón cả bố mẹ luôn." Hàn Thế Giai nói.
Hàn mẫu vừa nghe vậy thì cười nói: "Cha con sợ là không đi."
"Ông ngoại không đi kinh thành sao?" Triệu Hữu Sanh nói.
Hàn mẫu cười, "Ta hỏi thử xem, nhưng ta đoán là không chịu đi."
Buổi trưa Hàn phụ, Hàn Thế Dân, Hàn Gia Đống cả nhà họ tan làm về, liền thấy bọn họ.
"Aiya, cô Ba về từ lúc nào vậy?" Thấy Hàn Thế Giai, biết hôm nay chắc chắn có thịt ăn, Lý Hà gạt đi mệt mỏi, vui vẻ nói.
"Mười giờ rưỡi về đến nhà." Hàn Thế Giai liền nói: "Cha, các người rửa mặt rồi tiện đường chuẩn bị ăn cơm."
Tuy rằng đã phân nhà nhưng Hàn phụ Hàn mẫu vẫn ở nhà ăn cùng với nhà anh cả, chứ để hai ông bà tự nấu thì quá vất vả.
Vì có Hàn Thế Giai và hai mẹ con Triệu Hữu Sanh về, bữa trưa hôm đó đương nhiên là ngon hơn, là cơm nước chan cùng bánh ngô, trong bánh ngô có cả dưa chuột, cải trắng và thịt băm.
Phải nói là thơm lừng.
Lúc ăn cơm thì không nói gì, sau khi ăn xong, Hàn Thế Giai mới kể lại chuyện nhà em trai út chuyển đến kinh thành.
Lý Hà và Hàn Gia Nguyệt hai mẹ con nghe xong thì trợn mắt há hốc mồm, "Chuyển đến kinh thành? Chuyện khi nào?"
Hàn phụ, Hàn Thế Dân, còn cả Hàn Gia Đống bọn họ cũng ngạc nhiên đến ngây người.
"Mới đây thôi." Hàn Thế Giai trả lời một câu, rồi nói với Hàn phụ: "Tứ ca của Thiển Thiển muốn qua đón bà thông gia về, lúc đó Tứ ca sẽ ghé về quê đón cả cha mẹ đi cùng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận