Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến

Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến - Chương 424: Nhân loại buồn vui cũng không tương thông (length: 8041)

Nhân loại buồn vui vốn không tương thông.
Những lời này đặt ở trên người Hoàng thanh niên trí thức Hoàng Cảnh lại chuẩn xác vô cùng.
Mắt thấy người khác thư trúng tuyển đều đã có, nhưng hắn chờ a chờ, mỗi ngày liền đi ra ngoài cửa thôn hóng gió lạnh, ở ngay cửa thôn đợi người phát thư đến!
Nhưng năm đã đến, kết quả chính là đợi mãi không có thư trúng tuyển!
Điều này thực sự khiến Hoàng Cảnh không khỏi tuyệt vọng, chẳng lẽ chính mình thật sự thi không đậu sao?
Dù sau khi thi xong cũng cảm giác có hy vọng, hắn vẫn là không thể tiếp nhận.
Nhưng đây đều là khó chịu, điều khó chịu nhất là, hắn còn phải đối mặt với Lý Hà cái người nhạc mẫu pháo oanh.
Lý Hà hiện tại thì vênh mặt hất hàm sai khiến lên, con trai bà ta đã thành sinh viên đại học, đúng là như bà ta đã nói, muốn có người đến cầu hôn con trai, có thể làm vỡ cả cửa nhà bà ta!
Hiện tại bà ta đi ra ngoài, tùy tiện nhà nào có con gái đều muốn kéo bà ta vào nhà uống trà, độ được hoan nghênh khỏi phải nói!
Cho nên Lý Hà đối với cái con rể thi trượt đại học này càng vênh váo hống hách, nói hắn sao vẫn chưa hết hi vọng? Cả thôn này nếu có thư trúng tuyển, chẳng phải đã cùng nhau có từ lâu sao?
Hiện tại cũng đến lúc này, nên phát đều đã phát rồi, không phát thì chính là không có, thi không đậu!
Cho nên đừng phí công, mau chóng giúp nhà làm việc, chẻ củi quét tuyết, đừng suốt ngày chỉ ăn không ngồi rồi mơ mộng hão huyền!
Thật sự muốn làm Hoàng Cảnh tức chết.
Nhưng hắn một câu không dám nói, không có cách, thế lực không đủ!
Hơn nữa hôm nay hắn cũng thực sự hoàn toàn không còn hy vọng, nhưng nếu bảo hắn làm việc thì không thể, lại trở về phòng tiếp tục học.
Thấy hắn như vậy, Lý Hà nhìn thế nào cũng không vừa mắt, không thể mắng được thì đi mắng con gái Hàn Gia Nguyệt, nói nàng mắt bị mù!
"Ta sao lại mắt bị mù?" Hàn Gia Nguyệt không phục nói.
"Nếu ngươi không mù thì có thể coi trọng hắn? Hiện tại anh trai ngươi đã thành sinh viên đại học, nếu bây giờ ngươi gả, cả vùng mười dặm chẳng phải tùy ngươi chọn? Ngươi đến nỗi thành ra thế này?" Lý Hà hừ lạnh nói.
"Còn mười dặm tùy ta chọn, cũng không phải ta thi đỗ đại học!" Hàn Gia Nguyệt hừ lạnh.
"Ngươi thì không đỗ, nhưng anh trai ngươi đỗ rồi, người ta cưới ngươi chẳng phải sẽ nghĩ sẽ sinh cho họ một đứa cháu ngoại trai biết đọc sách giống cậu? Cháu ngoại trai giống cậu hiểu không? Sau này cũng là sinh viên đại học đó!" Lý Hà khinh bỉ mà cũng tức giận nói.
Thật là nghĩ đến thôi cũng thấy tức, nếu như gả con gái cho nhà trong sạch thì ít nhiều cũng có được một khoản lễ hỏi lớn, đâu đến mức như bây giờ, chẳng có gì!
Hàn Gia Nguyệt nói, "Ngươi cứ chờ mà xem, Hoàng Cảnh cũng có thể thi đỗ đại học, mắt của ta sẽ không kém!"
"Thôi đi!" Lý Hà cười nhạt, "Ngay cả Trương Tiểu Trân như vậy mà còn thi được, hắn vẫn còn là học sinh cấp ba, ta thật không muốn nói đến hắn!"
Hàn Gia Nguyệt bị mẹ cô tức đến nỗi không nói được gì.
Bởi vì tin Trương Tiểu Trân thi đỗ đại học truyền về, thực sự là cô cũng không nghĩ tới!
"Nếu lúc trước cậu đưa ta đi thì bây giờ người thi đậu đại học đã là ta rồi!" Cô không nhịn được nói.
Lý Hà kinh ngạc nhìn cô, "Sao ngươi dám nghĩ như vậy? Dù ta không muốn thừa nhận, ta cũng phải nói Tiểu Trân thông minh hơn ngươi nhiều lại còn chăm chỉ hơn, còn ngươi thì lười biếng như cái con heo ấy, ngươi mà tự đi học thì có mà thành tích được à? Ngươi mà dám nói, ta cũng không dám nghe!"
Hàn Gia Nguyệt: "...Ngươi là mẹ ruột của ta sao, sao toàn bênh người ngoài vậy?"
"Nếu ta không phải mẹ ruột của ngươi thì ta còn giữ ngươi ở nhà làm gì? Lười không có giới hạn, ta phải nói cho ngươi biết, đừng ỷ vào việc đang có thai mà cái gì cũng sai bảo em gái mày hầu hạ, con bé còn phải học nữa đó!"
"Mẹ thật là bất công!" Hàn Gia Nguyệt buồn bực nói.
"Ta bất công chỗ nào? Ngươi mà có bản lĩnh ta cũng bất công ngươi, em ngươi thành tích tốt, sau này nhất định phải thi đại học, đừng có bắt nó hầu hạ ngươi!" Lý Hà hừ nói.
Bà sớm đã không trông chờ gì vào đứa con gái lớn đã gả đi rồi, còn con gái út bà dự định bồi dưỡng cho đến khi thi đại học, đến lúc đó tiền sính lễ chắc chắn không ít!
Hàn Gia Nguyệt: "Ta không có sai bảo Gia Tinh, là Gia Tinh tự nguyện chăm sóc ta, giúp ta chăm sóc cháu của nó!"
"Ngươi thật là không biết xấu hổ, lời như vậy mà cũng nói ra được, ta tự nhận da mặt mình cũng không mỏng, nhưng so với ngươi, ta cũng thấy xấu hổ!" Lý Hà chê bai nói: "Không trách được ngươi có thể cùng hắn ở chung, đều là một giuộc!"
Hàn Gia Nguyệt: "..."
Hàn Thế Dân nghe không nổi nữa, liền đến nói với Lý Hà: "Bà có thể bớt cãi được không? Cứ tỏ vẻ mình cái gì cũng đúng!"
Tuy rằng đối với Hoàng Cảnh, ông cũng không vừa ý lắm nhưng giờ cũng đã thế rồi, phải sống cho tốt, nói nhiều như vậy để làm gì!
Lý Hà ưỡn ngực, "Ta đương nhiên có thể, nếu không thì làm sao mà tôi có thể sinh ra đứa con trai là sinh viên đại học chứ? Ông cứ nhìn xem cả cái thôn mình, ngoài em dâu ra, còn có người thứ hai là sinh viên không?"
Đúng vậy; đứa con trai bảo bối của bà ta là người duy nhất, ngoài Giang Thiển ra là sinh viên!
Tuy cũng có một thanh niên trí thức thi đỗ nhưng thanh niên trí thức đó lại không phải là ở thôn Hàn Gia!
Cả cái thôn Hàn Gia Truân, vậy mà chỉ có một mình con trai bà ta đỗ!
Cho nên bây giờ Lý Hà vênh váo vô cùng!
Hàn Thế Dân ghét bỏ cực kỳ, ghét cái vẻ cái đuôi của bà ta vểnh lên trời, không nhịn được nói móc: "Thì liên quan gì đến bà? Gia Đống học, bà còn luôn phản đối mà!"
Lý Hà không cho là đúng, "Thì sao? Con trai ta bây giờ đã đỗ là sinh viên đại học rồi!"
Quá trình không quan trọng, quan trọng là kết quả, kết quả là con trai bà ta đã thành sinh viên đại học!
Hàn Thế Dân thực sự là không muốn nói chuyện với bà ta, liền quay người về phòng.
Lý Hà cũng không thèm phản ứng ông, sau khi sai bảo Hàn Gia Nguyệt xong, liền đi tìm Hàn Gia Vĩ và Hàn Gia Tinh, muốn hai anh em phải cố gắng hơn nữa, còn dặn dò Hàn Gia Đống phải dạy dỗ cho hai em của mình.
Nếu như cũng có thể thành sinh viên, thì cuộc sống về già của bà về sau tốt đẹp biết bao!
Nửa đêm cũng có thể cười tỉnh giấc!
Hàn Gia Đống, Hàn Gia Vĩ và Hàn Gia Tinh: "..."
Bọn họ tạm thời không nói, nhưng Hàn Gia Nguyệt cảm thấy bây giờ mình bị cả nhà xem thường.
Mà nguyên nhân bị xem thường, đương nhiên là bởi vì Hoàng Cảnh vô dụng.
Cho nên sau khi cãi nhau với mẹ xong, cô liền về phòng đi cãi nhau với Hoàng Cảnh.
Vốn dĩ hai mẹ con cô cãi nhau bên ngoài cũng không có ý định che giấu, Hoàng Cảnh cũng đâu phải người điếc, sớm đã bị lời ghét bỏ trong ngoài của nhạc mẫu làm tổn thương lòng tự trọng rồi.
Hàn Gia Nguyệt lại về tìm anh cãi nhau, anh có thể nhẫn được sao?
Hoàn toàn không thể nhẫn được.
Cho nên liền cãi nhau.
Hàn Gia Nguyệt cứ nhằm chỗ khó nghe mà nói, dù sao cũng chỉ là bôi nhọ anh không có chỗ nào tốt, là một kẻ bất tài!
Hoàng Cảnh đã muốn cho cô một bạt tai rồi, nhưng nghĩ đến mình bây giờ đang ở trên đất của nhà Hàn, anh lại còn cần anh trai vợ là Hàn Gia Đống phụ đạo.
Cho nên anh đành phải nhịn xuống.
Anh nghẹn một hơi, bắt đầu ngày này qua ngày khác học hành.
Năm nay không được, năm sau nhất định anh phải thi đỗ, nhất định phải học đại học, không học đại học, cuộc sống này anh không thể nào sống tiếp!
Anh nhất định phải thi đỗ, nhất định phải bỏ cái người đàn bà chua ngoa này!..
Bạn cần đăng nhập để bình luận