Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến

Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến - Chương 384: Chính mình không phải là bất cứ cái gì (length: 7754)

Sau khi ở cữ xong, Giang Thiển đương nhiên có thời gian đi dạo phố rồi.
Nhân lúc trời còn chưa hoàn toàn lạnh, nàng liền mang theo các con ra ngoài.
Lưu Hàn mẹ ở nhà trông trẻ.
Bởi vì Hàn mẹ trước đó cùng Tứ ca và mẹ của nàng đi ăn ngon, chụp ảnh rồi, bà cũng không muốn ra ngoài nữa.
Dù sao cũng mệt.
Hơn nữa cháu đích tôn còn nhỏ như vậy nữa.
Bà ở nhà trông trẻ, bảo bọn nó đi ra ngoài chơi là được rồi.
Giang Thiển không khách sáo với bà, nàng đối với kinh thành của niên đại này đương nhiên rất có hứng thú, muốn đi chụp thật nhiều ảnh có cảm giác xưa cũ.
Cố Vân Lan hâm mộ nói: "Nếu không sợ thím một mình không trông nổi hai đứa, ta cũng muốn đi cùng các ngươi rồi."
Sinh một cậu con trai, tự do trực tiếp mất luôn.
Đương nhiên, có thêm một cậu con trai, cuộc sống đích thực cũng thêm rất nhiều niềm vui, dù sao thằng nhóc cười lên trông rất đáng yêu.
Lục Trường Chinh từ bên ngoài về mệt nhoài người, nhìn thấy cậu nhóc này liền cảm thấy tràn đầy sinh lực.
Tắm rửa xong, cậu con trai về cơ bản cũng sẽ bị hắn ôm vào lòng.
Thành ra cậu nhóc rất quen ba ba, nhìn thấy hắn liền cười.
Chỉ có thể nói vừa đau vừa vui vẻ đi.
"Ngươi cứ ở nhà trông con đi, trở về ta sẽ gói đồ ăn ngon cho ngươi." Giang Thiển cười nói.
Gần đây thời tiết chuyển lạnh rồi nên không dám mang trẻ nhỏ đi ra ngoài.
Cố Vân Lan đương nhiên để bọn nó đi, đưa cho một bản hướng dẫn, trí nhớ của nàng thật sự rất tốt, đi tuyến xe nào đến chỗ nào ngắm cảnh, còn có quán nào ngon tất cả đều nhớ.
Cầm theo bản hướng dẫn này, Giang Thiển liền dẫn bọn trẻ ra ngoài.
Trương Tiểu Tuệ có thể đi dạo phố đương nhiên cao hứng, sau khi đến đây cũng chưa ra ngoài lần nào.
Ba đứa con sinh ba của nhà bọn nàng cũng không cảm thấy mệt, đều đặc biệt thích đi ra bên ngoài.
Lúc chụp ảnh, các kiểu dáng đều làm, nhất là Lão Tam, không hề ngại ngùng, rất thích tạo dáng ngầu, bá đạo, lạnh lùng.
Lão Đại, Lão Nhị thì đứng đắn hơn nhiều.
Đương nhiên Giang Thiển cũng không quên chụp cho Trương Tiểu Tuệ, và cả bản thân mình.
Ba đứa sinh ba vì hay nghịch máy ảnh của nhà, nên chụp ảnh gì đó là hoàn toàn không phải dạng vừa.
Đều chụp cho Giang Thiển không ít, còn có thể yêu cầu nàng tạo dáng, là Lão Tam yêu cầu.
Lão Đại, Lão Nhị thì không đòi hỏi, hơn nữa còn nói, mẹ chỉ cần đứng đó, cũng đã là cảnh đẹp nhất rồi!
Có thể nói là những lời nói rất tình cảm.
Dẫn bọn trẻ ra ngoài ăn uống vui chơi, chúng vẫn là kiểu rất ngon miệng, ăn gì cũng không kén, ăn gì cũng nói ngon.
Vậy nên rất vui vẻ, không hề mất hứng.
Chỉ đi ra ngoài mấy ngày, dùng hết rất nhiều cuộn phim, Giang Thiển lúc này mới cảm thấy mãn nguyện ở nhà chờ.
Đợi ảnh rửa ra xong, nàng sẽ chọn lọc lại ảnh một chút.
Bởi vì còn có một số ảnh là của Lão Tứ nhỏ, ba mẹ nàng vẫn chưa gặp qua.
Hơn nữa hiện tại trời lạnh, Giang Thiển cũng định gửi một ít thịt khô về.
Bên ngoài mua thì nói là mua bên ngoài nhưng thật ra là sản phẩm trong không gian, không nhiều, mỗi nhà hai cái, mỗi cái tầm hai cân.
Thịt khô và ảnh sẽ gửi về cùng nhau.
Đương nhiên là còn có của Trương Tiểu Tuệ nữa.
Ảnh của Trương Tiểu Tuệ thì gửi thẳng về nhà Lão Hàn, nhờ Hàn Thế Dân cậu lớn đưa về nhà cho ba mẹ cô ấy xem.
Hai kiện hàng này đến quê nhà sau hơn mười ngày.
Giang phụ và Chu Quế Vân hai người trước tiên nhận được bưu kiện.
Thịt khô thì cứ để qua một bên, hai người chủ yếu là xem ảnh của cháu ngoại.
Sau khi Giang Thiển mẹ con bình an, Hàn Thế Quốc ngày hôm sau đã dành chút thời gian gọi điện thoại về báo tin vui.
Gọi cho Tứ ca Giang Thủ Xuyên, Giang Thủ Xuyên lại đi nói với Tam ca Giang Thủ Hà, Giang Thủ Hà không làm gì liền về nhà, đương nhiên mang tin tức về nói cho mọi người trong nhà biết.
Cho nên Giang phụ và Chu Quế Vân cũng đã biết, con gái lần này lại sinh con trai.
Hai vợ chồng cũng có chút dở khóc dở cười, đều biết con gái muốn một cô con gái, không ngờ lại là con trai.
Nhưng cũng không sao, chỉ cần bình an khỏe mạnh là tốt rồi.
Giờ thấy ảnh, đương nhiên ông bà ngoại đều thích, nhìn phát biết là giống hệt con gái.
"Giống hệt Thiển Thiển hồi nhỏ." Chu Quế Vân cầm ảnh lên, hiếm lạ nói.
"Phải." Giang phụ cười gật gù, cháu ngoại trai thật sự giống hệt con gái.
Vì có bưu kiện đến, nên khi bà Hạ hàng xóm sang tán gẫu thì cười hỏi có phải Thiển Thiển lại gửi đồ về không?
Đội sản xuất Ngũ Tinh ai chẳng biết con gái Giang Thiển hiếu thảo chứ.
Đã gửi đồ về cho bố mẹ không ít lần rồi, năm nào cũng có.
Chu Quế Vân cười nói: "Lại gửi về hai miếng thịt khô, trong thư nói bây giờ trời lạnh, bảo tôi với bố nó hầm cải trắng bồi bổ."
Bà Hạ đương nhiên khen, đồng thời hỏi: "Tính tính thời gian, có phải Thiển Thiển sinh rồi không?"
"Sinh rồi, con cũng gần hai tháng rồi." Chu Quế Vân cười lấy ảnh ra cho bà xem.
"Ôi, đứa nhỏ giống hệt Thiển Thiển hồi bé, lớn lên chắc chắn cũng là cô nương xinh đẹp." Bà Hạ vừa thấy liền khen.
"Không phải cô nương, là thằng nhóc." Chu Quế Vân cười.
"Lại là con trai à?"
"Đúng."
"Thế không phải có bốn con trai sao?" Bà Hạ kinh ngạc, "Thiển Thiển đúng là giỏi thật!"
Chu Quế Vân cười.
Mà chuyện này đương nhiên cũng truyền ra, truyền đến tai Tôn Thị, và cả tai Giang Nguyệt.
Tôn Thị thì cảm thấy buồn vui lẫn lộn, chỉ có thể lắc đầu cảm thán, không thể so được, số người ta là trời sinh mệnh hưởng phúc.
Còn Giang Nguyệt thì cười nhạt, lúc Tôn Thị đến nhắc thì nàng khinh bỉ: "Có gì hay ho? Đúng là cái máy đẻ!"
Tôn Thị nghe không hiểu nàng đang nói gì: "Cái gì máy đẻ?"
"Thì giống lợn nái ấy, cứ hết lứa này đến lứa khác, đến quyền kiểm soát chuyện sinh nở còn không có, tao coi thường cô ta!" Giang Nguyệt châm chọc.
Tôn Thị: "Cái gì mà hết lứa này đến lứa khác, người ta sinh tổng cộng có hai lứa! Hơn nữa cái gì gọi là đến quyền kiểm soát sinh đẻ còn không có? Người ta không có, mày chẳng lẽ có? Cũng vì mày quyết định chuyện để Mã Lại Tử sinh đó à?!"
Bà không hiểu con gái đang nghĩ gì trong đầu, đấy cũng là con của Giang Thiển, sau này lớn sẽ báo hiếu nuôi nàng chứ!
"Rốt cuộc mẹ là mẹ ai, lại bênh vực người ngoài?" Giang Nguyệt tức chết, những lời tự an ủi, thôi miên mình lại bị vạch trần.
"Tao nói sự thật." Tôn Thị liếc nàng một cái, ngày nào cũng coi thường người này người nọ, mà bản thân lại chẳng là cái thá gì.
"Nếu không có chuyện gì thì đi về đi!" Giang Nguyệt không muốn nghe bà lải nhải, phiền chết, ngày nào cũng là tin tốt của Giang Thiển truyền về!
Tôn Thị đương nhiên không phải đến chỉ để nói chuyện này, ngoài việc đem áo bông dày đã làm xong đến cho Mã Tiểu Cát cháu ngoại dùng để giữ ấm, cũng muốn khuyên nhủ nàng, "Mấy tháng nay con cũng kiếm được khá rồi, mau dừng tay lại đi, mẹ lo phía sau con gặp chuyện."
Bạn cần đăng nhập để bình luận