Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến

Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến - Chương 310: Nhận thiên đại ủy khuất! (length: 7884)

Dù sao Giang phụ có tức giận cũng vô dụng, bởi vì chuyện này đã hoàn toàn lan rộng ra rồi.
Còn có người chuyên môn đi tìm Mã Lại Tử để hỏi cho ra ngọn ngành sự việc!
Tuy rằng xem mặt mũi thì cũng giống tám chín phần, nhưng những người thích xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn vẫn cứ muốn bắt hắn phải cho một câu chắc chắn, đứa nhỏ này rốt cuộc có phải của hắn hay không?
Mã Lại Tử là kẻ thích giở trò, hắn biết Vương Hạc Tùng lôi kéo Giang Nguyệt đi ly hôn.
Giang Nguyệt ly hôn, hắn lại tính toán thừa nước đục thả câu!
Dù sao hắn cùng Giang Nguyệt đã có con lớn như vậy rồi không phải sao? Chẳng lẽ bây giờ Giang Nguyệt còn có thể chối bỏ?
Bởi vì cái gọi là chân trần không sợ mang giày, hắn trực tiếp cười nói: "Thằng nhóc họ Vương kia không được, cho nên Giang Nguyệt mới đến tìm ta để nhờ vả, ta cũng có lòng tốt giúp nàng, chẳng lẽ chuyện này có gì sai sao?"
Ôi chao, như vậy lại thành một vụ dưa to nữa rồi.
Mọi người nghe xong đều hào hứng hẳn lên, vội hỏi rốt cuộc chuyện này là như thế nào?
Mã Lại Tử vừa mở miệng liền thao thao bất tuyệt, "Còn có thể như thế nào? Chẳng lẽ Giang Nguyệt tự nhiên lại đến với ta được sao? Mọi người nghĩ đi đâu đấy! Chẳng phải là thằng nhóc họ Vương kia không được hay sao, hơn nữa hắn lại là con một, Giang Nguyệt không muốn để nhà hắn tuyệt tự, lúc này mới đến tìm ta để nhờ vả!"
Lời này có người tin, có người lại không tài nào tin nổi.
Hơn nữa cũng đưa ra nghi vấn, "Đứa nhỏ này cũng không nhỏ, tính toán thời gian, Giang Nguyệt gả cho Vương cán sự mới chừng nửa năm đã mang thai rồi? Chẳng lẽ trong khoảng thời gian này, Giang Nguyệt đã biết Vương cán sự không được? Còn đến tìm ngươi để nhờ vả? Lừa ai thế!"
"Đúng đấy, nếu thật sự là Vương cán sự không được, vậy tại sao lần này hắn lại lôi kéo Giang Nguyệt đi ly hôn? Như vậy chẳng phải nói rõ là Giang Nguyệt ra ngoài ăn vụng cắm sừng hắn, để hắn nuôi con cho Mã Lại Tử hay sao!"
Nhưng có người lại nói: "Lời nói không phải như vậy, tôi thấy Vương cán sự kia cũng không ra gì cả, có khi thật sự không được cũng nên, chẳng qua đến chết vẫn sĩ diện đấy thôi?"
"Tôi cũng thấy có lý, nhìn bộ dạng cũng không ra gì cả!"
"Đúng vậy, nếu không Giang Nguyệt sao lại đi nhờ vả Mã Lại Tử?"
"Có khi chỉ là Giang Nguyệt thích Mã Lại Tử mà thôi!"
"Vậy sao Giang Nguyệt không tìm đến tôi, mà lại đi tìm Mã Lại Tử, tôi thế nào cũng tốt hơn Mã Lại Tử chứ?"
"..."
Vốn dĩ đối với chuyện này mọi người đã rất thích bàn tán rồi, đừng nói chi đến cái thời tiết rảnh rỗi như vầy.
Thấy chưa, có người trực tiếp lấy Giang Nguyệt ra làm trò cười!
Chờ Giang Nguyệt từ nhà họ Vương nhặt nhạnh quần áo gì đó trở về, thì tin đồn sớm đã lan tràn khắp nơi!
So với chuyện bát quái ban đầu, còn thêm rất nhiều phiên bản vọng đoán khác nữa!
Giang Nguyệt về nhà, nằm ở trên giường thì Giang nhị thúc lập tức leo xuống, cầm cây gậy đã chuẩn bị sẵn định đánh, "Xem ta không đánh chết cái đồ mất mặt xấu hổ nhà ngươi!"
Giang Nguyệt hét lớn: "Trong bụng ta lại đang có con, ngươi muốn ta một mạng đổi hai mạng thì cứ đánh!"
Một câu này, liền khiến Giang nhị thúc dừng tay, run rẩy chỉ vào nàng nói: "Mày... Mày cái thứ..." Mà cũng không biết phải mắng như thế nào.
Tôn Thị run rẩy hỏi: "Thế thì là con của ai?"
Nhìn con gái và Vương Hạc Tùng cái kiểu đó thì biết, chỉ sợ hai người sớm đã không còn tình nghĩa vợ chồng thì chắc chắn không phải là con của Vương Hạc Tùng rồi.
Vậy thì, cái này là con của ai?
Nàng cũng có nhìn thấy một vài thanh niên độc thân lén lút đến tìm con gái!
Giang Nguyệt phiền chết, nàng nào có biết là con của ai, nàng đã thân mật với bao nhiêu người chứ!
Là một người đàn bà lớn tuổi, nàng đâu có để ý mình có thêm mấy người đàn ông!
Có những chàng trai trẻ khỏe cường tráng, cũng có những người đã có vợ con, nhưng nàng mới hôm kia phát hiện mình có thai!
Về phần cụ thể là người đàn ông nào thì nàng cũng quên mất rồi, nhưng nàng nghĩ có lẽ là một trong những tên trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng kia.
Tuy rằng bọn họ không có tiền, nhưng sức khỏe của bọn họ đúng là cho nàng dùng thoải mái!
"Con mau nói đi chứ!" Tôn Thị giục.
"Mã Lại Tử!" Giang Nguyệt chỉ có thể nói như vậy.
Trước kia cùng Mã Lại Tử, đúng là cũng thấy dễ chịu, cho nên cứ đổ lên đầu Mã Lại Tử vậy!
Giang nhị thúc chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, "Mày có phải bị điên rồi không, hả? Có phải bị điên rồi không? Rốt cuộc mày thích cái gì ở Mã Lại Tử? Hắn chỉ là một tên vừa lười vừa thèm, lại vừa hôi vừa xấu, lại còn là một tên lưu manh chuyên làm việc xấu, chính sự thì không quan tâm, chỉ ăn uống cờ bạc chơi gái thì giỏi, loại người đó, mày thích hắn cái gì chứ!"
Giang Nguyệt còn có thể nói là trước kia nàng cố ý chọn loại như Mã Lại Tử sao?
Vì chính là muốn làm cho mẹ con nhà họ Vương phải buồn nôn, đợi bọn họ mười mấy hai mươi năm sau phát hiện ra con cháu duy nhất mà họ nuôi lớn, vậy mà lại là một tên du côn như vậy?
Như thế sẽ là loại đả kích sét đánh ngang tai nào đây?
Nàng đã mong chờ ngày này từ lâu rồi đấy!
Thật sự là không ngờ kế hoạch này lại bại lộ trước!
Khiến cho nàng cũng bị trở tay không kịp.
"Mẹ, mẹ đừng có đứng một bên lau nước mắt nữa, nhân lúc bên ngoài đều đang đồn là do Vương cán sự không thể sinh, nên mới đến nhờ vả Mã Lại Tử, chi bằng chúng ta cứ nhất quyết bám lấy cái lý do này, rồi kêu em gái mau chóng thu dọn một ít đồ đạc, mang con sang ở với Mã Lại Tử đi!" Chị dâu của Thủ Lưu cười nói với bà mẹ chồng Tôn Thị.
Tôn Thị mắng: "Con đừng có thấy náo nhiệt mà không ngại chuyện lớn!"
Cái gã con rể Mã Lại Tử này, nàng cứ nhìn một cái là đã thấy gai mắt rồi!
"Hôn nhân cũng đã tan rồi, cả thôn đều biết em gái có gian díu với Mã Lại Tử, đến cả con cũng đã như thế rồi, chứng cứ như núi chất ở đấy, hai mẹ con ngày nào không dọn qua ở cùng Mã Lại Tử, thì những tin đồn nhảm nhí ngày nào cũng không bớt được, biết đâu có khi nó lại còn lan ra tới trong thành thì sao!" Chị dâu Thủ Lưu rất hả hê nói.
Giang Nguyệt trừng mắt nhìn nàng, "Cô dám nói thêm một câu nữa xem, có tin tôi cắt lưỡi cô không!"
"Vậy thì cô có tin, tôi sẽ tự mình đi trong thành tố giác cô cùng Mã Lại Tử thông dâm, sinh ra cái tạp chủng cho nhà họ Vương nuôi không!" Chị dâu của Thủ Lưu cũng trừng mắt lại với nàng.
Giang Nguyệt tức giận đến mức hận không thể xông lên đánh ả, nhưng lại không dám!
Trong lòng tức đến nghiến răng nghiến lợi, bây giờ ai cũng có thể đạp lên nàng một cái!
Tôn Thị cũng không thể không thừa nhận con dâu nói có lý, bây giờ muốn đè ép tin đồn thì chỉ có thể kêu con gái dọn qua, "Hay là con mang con qua đó đi? Như vậy cũng danh chính ngôn thuận, mọi người cũng sẽ tin là con vì muốn nhà họ Vương có người nối dõi mới tìm đến hắn để nhờ!"
"Mẹ vậy mà lại kêu con qua ở cùng Mã Lại Tử? Mẹ có phải là mẹ ruột của con không vậy?" Giang Nguyệt tức giận nói.
"Vậy con muốn mẹ phải làm sao bây giờ? Mà bây giờ trong bụng con còn một đứa nữa!" Tôn Thị lau nước mắt nói.
"Vậy con cũng không đi!" Giang Nguyệt không chút nghĩ ngợi nói, nàng làm sao có thể đến ở cùng Mã Lại Tử? Nàng chính là cố ý ghê tởm mẹ con nhà họ Vương mà thôi!
"Cô cho rằng bây giờ còn có phần cho cô không đi nữa sao? Tôi nói cho cô biết, cô không đi cũng phải đi!" Giang nhị thúc giận dữ nói.
Tuy rằng ghê tởm cái con người Mã Lại Tử kia, hắn cũng sẽ không thừa nhận cái gã con rể này, nhưng bây giờ còn có thể làm sao đây?
Chỉ có thể để con gái dọn qua ở cùng hắn.
Nhỡ đâu những người 'Hồng Tụ Tử' nếu có đến thật, cũng có thể mạnh miệng mà nói cũng chỉ vì muốn có người nối dõi tông đường cho nhà họ Vương, kết quả nhà họ Vương trở mặt không nhận người!
Bây giờ con gái cành vàng lá ngọc, cũng chỉ có thể đành phải ủy thân cho tên lưu manh này, đây quả thật là phải chịu một nỗi oan ức lớn lao!
Cứ như vậy, mới có sức thuyết phục!...
Bạn cần đăng nhập để bình luận