Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến

Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến - Chương 91: Mang thai (length: 7492)

Bất quá khoan hãy nói, bị Cố phu nhân nói như vậy, Cố Vân Lan tâm tình đều tốt hơn nhiều.
Bởi vì nàng đúng là luyến tiếc công việc của mình.
Buổi tối còn cùng Lục Trưởng Chinh nhắc tới chuyện này.
Lục Trưởng Chinh liền nhường chính nàng quyết định, hắn đều duy trì, mặc kệ là đi làm việc hay là ở nhà trông con, đều có thể.
Bởi vì ở Lục Trưởng Chinh nơi này, hắn không cảm thấy việc đưa con đi nhà trẻ có vấn đề gì.
Bọn họ thế hệ này người đều không biết mình là như thế nào lớn lên, nơi nào còn có nhà trẻ có thể đợi? Chơi mệt rồi ở bên ngoài ven đường ngủ cũng không phải là không có.
Cho nên gọi hắn nói, hắn nói thế nào? Chỉ có thể rất nhiệt tình tỏ vẻ ta tôn trọng bất kỳ quyết định nào của vợ ngươi.
Lời nói vạn năng này liền không ai bị đắc tội.
Nhưng bởi vì chuyện này, Giang Thiển buổi tối ở chỗ Hàn Thế Quốc nằm xuống về sau, cũng cùng hắn nói đến.
"Đến lúc có con không biết mẹ có thể qua đây giúp ta một tay không?"
Nếu nàng mở miệng thì mẹ ruột nàng khẳng định sẽ qua đây, chỉ là hiện tại nàng đã gả đi rồi, mẹ nàng cũng có con dâu cũng có cháu trai cháu gái muốn chăm sóc, nàng suy tính đầu tiên vẫn là muốn để mẹ chồng này đến.
Nếu bà không đến, nàng mới sẽ mời mẹ mình đến chiếu cố một chút trong tháng.
"Không có vấn đề, mẹ khẳng định sẽ đến, điểm này ngươi yên tâm." Hàn Thế Quốc nghe vậy liền nói.
"Mẹ nguyện ý ở lại giúp trông một đứa con sao?" Giang Thiển nhìn hắn.
Giống như Cố Vân Lan, nếu có thể nàng cũng không nguyện ý từ bỏ công việc, đừng nhìn hiện tại trời đang rất lạnh, rời giường rất khó khăn, nhưng công việc của nàng rất nhẹ nhàng, có công việc như vậy, cuộc sống cũng rất quy luật.
Cho nên trừ phi thật sự không có cách, bằng không nàng thật không muốn từ chức.
"Cái này đến lúc phải hỏi mẹ một chút." Hàn Thế Quốc khẳng định việc qua đây chăm sóc trong tháng, nhưng về việc để mẹ hắn ở lại trông con thì hắn không dám chắc.
Giang Thiển thở dài, quả nhiên kết hôn xong ai cũng sẽ gặp phải vấn đề này.
Hàn Thế Quốc thấy vợ có vẻ lo lắng liền cười nói: "Có gì quan trọng chứ? Đến lúc mẹ không muốn thì ta hỏi chị hai, bảo Tiểu Trân đến giúp trông con cũng được."
Giang Thiển nhìn hắn, "Con gái của chị hai?"
"Con gái thứ hai của chị hai, tên là Trương Tiểu Trân." Hàn Thế Quốc nói: "Tính ra năm nay cũng gần 14 tuổi, sang năm liền 15."
Giang Thiển liền nói: "Chị hai với anh rể có đồng ý không?"
"Chứ không phải làm không công, ta lo ăn ở, coi như tiền công." Hàn Thế Quốc nói: "Chị hai họ chắc chắn sẽ đồng ý."
Giang Thiển cũng không muốn để người khác làm không công, chỉ có chút chần chừ, "Ta lo lắng thói quen sinh hoạt không giống nhau, dễ nảy sinh mâu thuẫn."
"Tiểu Trân là một đứa thành thật chịu khó, còn về thói quen sinh hoạt, chắc chắn sẽ có khác với chúng ta, đến lúc đó ngươi nói với nó, dạy nó một chút, nếu dạy được, ngươi hài lòng thì giữ lại, nếu không hài lòng thì đợi ngươi ở cữ xong, ta đưa về là được." Hàn Thế Quốc nói.
Hai vợ chồng bọn họ đều có công việc, nếu có con gái của chị đến giúp trông con thì không ai nói được gì cả.
Hơn nữa viện gia thuộc cũng không phải không có trường hợp như vậy, gọi người thân đến giúp, đều hợp tình hợp lý cả.
Giang Thiển rõ ràng cũng đã động lòng, "Vậy anh đừng nói là sẽ sống lâu từ đầu, đến lúc đó anh về mang mẹ đến, rồi đem cả Tiểu Trân đến xem thử."
"Được." Hàn Thế Quốc không ý kiến.
Giang Thiển giải thích: "Em cũng không phải quá khó tính, chủ yếu là người thân ở xa hay gần cũng nên giữ một khoảng cách nhất định thì hơn, nếu thói quen sinh hoạt gì đó khác nhau thì không nên miễn cưỡng ở chung với nhau, đỡ phải khó chịu, anh nói đúng không?"
"Phải." Hàn Thế Quốc hôn hôn vợ, "Mấy cái đó em đừng lo, cứ an tâm dưỡng thai là được."
Giang Thiển cười liếc mắt nhìn hắn, rồi hôn môi nam nhân, Hàn Thế Quốc ôm vợ vào lòng, "Đừng lo lắng về mấy chuyện phía sau, toàn là việc nhỏ thôi."
"Em biết rồi." Giang Thiển cười.
Tuy rằng chưa đi khám, cũng chưa tới ngày, nhưng Giang Thiển đã có cảm giác, tám chín phần mười là nàng đã có thai.
Bởi vì nàng đã bắt đầu thèm ngủ.
Ngày thứ hai đến đơn vị đi làm, vì không có việc gì làm, Giang Thiển lấy bài viết dịch ra dịch, kết quả dịch được một nửa thì liên tục ngáp.
Cá ướp muối xưa nay vốn không phải là người chịu khó làm việc mình không thích, thu bài lại, nàng liền nằm sấp xuống bàn, ngủ luôn.
Vẫn là Cố Vân Lan nhìn thấy, nghĩ nàng có gì không khỏe, "Sao vậy, có gì không thoải mái sao?"
Giang Thiển ngáp một cái, "Không có gì, không thoải mái, chắc là có thai rồi, hơi mệt."
Vừa nghe vậy, Cố Vân Lan giật mình, cũng bắt đầu phổ cập kiến thức cho nàng, "Có thai là sẽ buồn ngủ, hồi đó ta còn tưởng mình có bệnh gì, suốt ngày cứ muốn ngủ, vừa ngồi xuống ghế cũng có thể ngáp cả buổi, làm mình hoảng sợ, đến khi đi khám bác sĩ mới nói có thai!"
Giang Thiển vừa uống nước vừa nghe nàng nói: "Còn có phản ứng gì khác không?"
"Ốm nghén!" Cố Vân Lan nói: "Ngươi không biết đâu, ba tháng đầu ta nôn như thế nào, uống nước cũng không trôi, cả ngày đầu óc choáng váng, cảm giác như sắp ngất đến nơi rồi ấy! Còn nữa, mấy tháng cuối thai kỳ, chân ta sưng vù lên, đi lại khó khăn, cả thời gian đó đều là mẹ ta chăm sóc."
Bây giờ Cố Vân Lan nghĩ lại cũng không nhịn được cảm thán, mang thai thật sự quá khó khăn.
Giang Thiển đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng nghe xong cũng có chút lo lắng.
Cứ như vậy mấy ngày trôi qua, lẽ ra ngày đó đã đến tháng, nhưng Giang Thiển vẫn kiên nhẫn đợi một chút.
Liên tục bảy ngày trôi qua mà vẫn không thấy gì.
Thấy vậy không cần đi khám cũng có thể khẳng định là đã mang thai.
Hơn nữa, nàng cũng thật sự quá thèm ngủ.
Tối hôm đó ăn cơm xong, mới làm được một chút bản dịch, nàng đã ngáp liên tục.
Thêm cả ban ngày ở đơn vị cũng làm một ít bản dịch, tiến độ vẫn rất nhanh, nàng dịch nửa tiếng là lại thu lại rồi muốn lên giường ngủ.
"Vợ, mệt không?" Hàn Thế Quốc thu dọn xong bếp, kéo ghế mang nước rửa chân cho vợ tới.
"Không mệt, chỉ buồn ngủ." Giang Thiển lắc đầu.
Hàn Thế Quốc nhanh tay lẹ mắt cởi tất cho vợ, Giang Thiển cười trừng hắn, "Em tự làm được."
"Anh thích hầu hạ vợ mình mà." Hàn Thế Quốc tới gần hôn hôn.
Giang Thiển bảo hắn rửa chân chung, Hàn Thế Quốc cũng cùng vợ.
Rửa chân xong, Giang Thiển đã nằm xuống ngủ, còn không quên nói: "Anh cũng ngủ sớm đi nhé."
Hàn Thế Quốc đổ nước rửa chân đi, vừa định trở về nói gì đó với vợ, thì đã thấy cô vợ nhỏ ngủ rồi, hắn liền nhẹ nhàng kéo đèn rồi lên giường ôm nàng vào giấc ngủ.
Bàn tay thô ráp cực kỳ dịu dàng che lên bụng nàng, bụng bây giờ còn chưa có gì khác biệt, nhưng hắn biết, bên trong đây giờ đang nuôi dưỡng đứa con của họ.
Hàn Thế Quốc hắn năm nay kết thúc hai mươi sáu năm độc thân, hơn nữa còn có một đứa con chung với vợ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận