Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến

Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến - Chương 296: Nam nhân này thật cho nàng trưởng mặt (length: 7537)

Hàn Thế Quốc mua về thịt heo cùng xương sườn đều đông lạnh cứng đơ, ăn trước cái đầu heo này.
Đồ này thật đúng là bộ mặt dữ tợn, Giang Thiển thích ăn thịt đầu heo, đặc biệt thích cảm giác thịt, nhưng nàng thật sự không muốn thu dọn thứ này.
Nhưng việc này Hàn Thế Quốc sẽ làm, không phải sao, chờ Chu Quế Vân cái này nhạc mẫu đem điểm tâm nấu xong, đầu heo cũng đã bị hắn thu dọn sạch sẽ.
Chu Quế Vân đem gia vị gì đó chuẩn bị xong, liền vén tay áo bắt đầu làm món thịt kho tàu đầu heo này.
Chờ lửa không sai biệt lắm, mùi hương bá đạo kia liền tỏa ra.
Giang Thiển tối qua ở trong khuê phòng bị Hàn Thế Quốc lăn qua lộn lại sàm sỡ, hôm nay ngủ tương đối muộn, dù bị Hàn Thế Quốc đánh thức trở về phòng, nàng cũng không để ý.
Nhưng tam bào thai bọn ca lại tỉnh.
Giang phụ, ông ngoại liền mặc quần áo cho bọn chúng.
"Ông ngoại, bà ngoại có phải làm món gì ngon mà thơm vậy không?!" Bọn ca mắt sáng rỡ nói.
Tối qua bọn chúng ngủ cùng mỗ mỗ mỗ gia.
Ở nhà ngủ với ông bà nội, đến đây liền ngủ cùng mỗ mỗ mỗ gia.
Bọn ca rất biết nói chuyện với lão nhân, không chỉ ông bà nội ở nhà, mỗ mỗ mỗ gia bên này đều rất thích bọn chúng.
Nửa đêm ngủ, Chu Quế Vân cũng không nhịn được hôn mấy cái, thật càng xem càng thích.
Giang phụ cũng rất thích mấy đứa cháu ngoại này, điều này không còn nghi ngờ gì.
Hắn cười nói: "Nếu ông ngoại đoán không sai, đây chắc là món ăn ngon sở trường của bà ngoại các cháu, thịt kho tàu đầu heo."
Bọn ca mặc ấm xong liền chạy ra: "Bà ngoại, ngươi nấu món gì mà thơm thế?"
"Làm thịt kho tàu đầu heo cho các cháu ăn, đều mặc ấm chưa?" Chu Quế Vân cười nói.
"Mặc ấm rồi." Bọn ca gật đầu.
"Đi đánh răng trước đi." Mặc áo khoác quân đội, Giang phụ cũng đi ra cầm bình nước nóng nói.
"Dạ!" Bọn ca cầm đồ rửa mặt của mình đến lấy nước nóng, mùa đông đánh răng rửa mặt đương nhiên phải dùng nước nóng.
Bọn ca rất nhanh đánh răng xong, rửa mặt xong cũng không đi, đều xích lại gần bếp sưởi ấm.
Chu Quế Vân cười nhìn ba tên tiểu gia hỏa: "Cẩn thận một chút, đừng bị bỏng."
"Bà ngoại cứ yên tâm, chúng cháu hiểu." Bọn chúng không ngốc.
Chờ thịt kho tàu đầu heo làm xong, Chu Quế Vân liền gọi bọn chúng đi kêu ba mẹ dậy.
Hàn Gia Đằng lắc đầu: "Không cần gọi, chờ mụ ta ngủ đủ rồi tự dậy, nàng luôn phải làm phiên dịch công tác, nên nghỉ ngơi nhiều."
"Bà ngoại, cứ để đó rồi ra ngoài là được, chờ mụ ta tỉnh thì hâm lại rồi ăn." Hàn Gia Hồng nói.
"Ừ ừ, để mẹ ngủ ngon." Hàn Gia Ý gật gật đầu.
“…” Chu Quế Vân và Giang phụ mặt mày đều hớn hở, vừa nhìn liền biết con gái ngủ nướng không ít.
Bọn họ làm cha mẹ đương nhiên không quan tâm việc này, cười nhìn các cháu ăn trước điểm tâm.
Ăn là cháo kê, đồ ăn kèm là bắp cải, và món thịt kho tàu đầu heo này.
Bọn ca ăn vui không gì tả nổi, món ăn ngon này một phát là những lời khen có cánh thi nhau bay ra.
"Mẹ cháu nói quả không sai, bà ngoại làm món thịt kho tàu đầu heo là ngon nhất!"
"Ừ ừ, ngon thật!"
"Thơm quá cháu muốn ở lại đây luôn không về nữa."
"..."
Chu Quế Vân sao chịu nổi những lời khen ngợi kiểu này, vô cùng vui vẻ, cũng là sủng vô cùng: "Ăn nhiều một chút, thích thì ngày mai bà ngoại làm cho các cháu nữa!"
Một bữa điểm tâm ăn đến thỏa thuê.
Còn Hàn Thế Quốc và Giang Thiển thì trong phòng ngủ lại một giấc, ngủ đến gần 10 giờ mới dậy.
Lúc dậy, trong nhà chẳng còn ai.
Giang Thiển biết, bọn ca đã bị ba mẹ nàng đưa ra ngoài.
Hôm qua mới tới coi như xong, hôm nay nhất định là muốn dắt đi dạo khắp nơi, dù sao nhà Lão Giang nhiều người thân thích, đi dạo thăm hỏi.
"Tức phụ, chúng ta đều không dùng bữa sáng." Hàn Thế Quốc ngáp, còn muốn cùng tức phụ về nằm tiếp.
Giang Thiển giận liếc hắn, cũng không hiểu tinh lực của người kia sao lại tốt thế.
Ở nhà chồng không thấy hắn yên tĩnh, qua bên này hắn cũng không nghỉ ngơi, mỗi sáng về phòng lại đến.
Bảo nàng ngủ cứ ngủ, hắn bận chuyện của hắn!
Giang Thiển nào biết, tên nam nhân này là ghen, suýt nữa thôi là tức phụ gả cho cái tên yếu gà kia rồi!
Hắn phải tuyên thệ một chút chủ quyền, tức phụ là của hắn!
Bất quá tiêu hao có chút lớn, cho nên lúc ăn cơm, Hàn Thế Quốc ăn như hổ đói vồ mồi.
Giang Thiển khẽ cười: "Ta còn tưởng ngươi là sắt thép chứ!"
"Là sắt thép cũng cần bồi bổ dinh dưỡng chứ? Tức phụ cứ yên tâm, chuyện này ta sẽ không để nàng phải ghen tị với ai." Hàn Thế Quốc cười.
Giang Thiển không muốn để ý đến chuyện sáng sớm đứng lên hắn nói lời bông đùa, không câu nào đứng đắn!
Ăn xong điểm tâm, Giang Thiển lười biếng, đi ra ngoài phơi nắng, Hàn Thế Quốc đi thu dọn.
Thu dọn xong liền ra ngoài phơi nắng cùng nàng.
Mùa đông ánh mặt trời cũng rất ấm áp.
Đến khoảng 11 giờ, Giang phụ và Chu Quế Vân mới mang tam bào thai về.
Trên mặt Chu Quế Vân còn mang theo nét vui mừng rõ rệt.
Hiển nhiên là mang ba đứa cháu ngoại đi chơi được họ hàng, bạn bè hàng xóm hết lời khen ngợi.
Dù những người ban đầu muốn nói móc, khi thấy ba đứa cháu ngoại khỏe mạnh, ai cũng không nói được một câu khó nghe!
Điều này khiến Chu Quế Vân vô cùng vui vẻ.
"Các con ăn chưa?" Chu Quế Vân cười hỏi.
"Ăn rồi ạ." Giang Thiển cười gật đầu.
Biết hai người bọn họ ăn rồi, Chu Quế Vân và Giang phụ liền dẫn ba đứa cháu trai ăn cơm trưa, mùa đông ngủ muộn, cơm trưa có thể không cần ăn, nhưng buổi sáng các cháu dậy sớm, đương nhiên phải ăn cơm trưa.
Bọn ca vẫn ăn rất thỏa mãn, sau khi ăn xong thì ra phơi nắng cùng ba mẹ.
Khoảng 1 giờ, bọn ca lại cùng ông bà ngoại đi ngủ trưa.
Giang Thiển và Hàn Thế Quốc sáng ngủ muộn nên chiều đi dạo ngoài đường, thấy người trong thôn, Giang Thiển cũng vui vẻ chào hỏi, gặp trưởng bối cũng giới thiệu Hàn Thế Quốc.
Hàn Thế Quốc cũng rất lễ phép chào hỏi, cùng Giang Thiển đứng lại chuyện trò.
Hơn nữa, Hàn Thế Quốc còn được một phen khen ngợi.
Các bà lão đều vô cùng thân thiết, càng nhìn hắn càng ưng ý, khen hắn và nàng dâu nhìn xứng đôi!
Những lời này Hàn Thế Quốc rất thích nghe, đương nhiên vui vẻ nói chuyện phiếm cùng các bà.
Giang Thiển cảm thấy buồn cười, nàng nói không nhiều bằng hắn.
Nhưng phải nói một câu, nam nhân này thật khiến nàng nở mày nở mặt.
Vì có địa vị, có lễ phép, mấu chốt là người cũng có tiền đồ, hiện tại ngoài 30 tuổi đã là phó đoàn trưởng, nói tiền đồ vô lượng cũng không quá lời.
Quan trọng là hắn còn kiên nhẫn trò chuyện với những người lớn tuổi này.
Thế cho nên Hàn Thế Quốc, con rể nhà Giang ở trong thôn tiếng tăm đặc biệt tốt.
Nói đến chỉ toàn lời khen!
Nói làng trên xóm dưới rất khó tìm được người thứ hai xuất sắc như thế!...
Bạn cần đăng nhập để bình luận