Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến

Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến - Chương 305: Nói ngọt chị em dâu (length: 7941)

Cơm tất niên ăn xong thu dọn xong xuôi, thời gian cũng đã xấp xỉ, nên Hàn Thế Quốc cùng Giang Thiển liền mang theo bọn nhỏ đến để Hàn phụ Hàn mẫu phát hồng bao chúc Tết.
Hàn phụ Hàn mẫu rất cao hứng, cười nhận lấy bao lì xì xong, cũng cho các cháu nội cháu ngoại phát bao lì xì.
Sau đó chính là Hàn Thế Quốc và Hàn Thế Dân cho các cháu phát hồng bao.
Đối với chuyện này Lý Hà còn rất vui vẻ đấy.
Bởi vì nhà nàng bốn đứa con, cầm bốn bao lì xì, nhưng chỉ đưa có ba cái đi ra, thế này không phải lời ra một cái sao!
Giang Thiển thì không để ý một cái bao lì xì đó, cùng Hàn Thế Quốc mang theo bọn nhỏ đi ra bên ngoài chúc tết các bạn hàng xóm xung quanh, còn có phát hồng bao.
Bọn họ bên này bao lì xì cũng chỉ là cái ý may mắn, cũng không phát loại đặc biệt lớn, kiểu 'kêu người thương cân động cốt' đại hồng bao.
Một cái bao lì xì bên trong có thể bỏ một hai hào tiền là đã rất lớn rồi.
Còn rất nhiều một hai xu, hai ba xu.
Mà ở thôn Hàn Gia này thì, ra ngoài thấy toàn người họ hàng, bọn họ lại nhiều năm như vậy mới trở về một lần, nên cứ ai có quan hệ không tệ đều phát.
Đã thế này, còn phải là do Giang Thiển chuẩn bị bao lì xì quá nhiều, nếu không thật sự cũng không đủ.
Đương nhiên, người lớn phát hồng bao, trẻ con thì phụ trách nhận bao lì xì.
Ba đứa sinh ba bọn nó cười đến là không muốn quá rạng rỡ, bọn nó cũng không hiểu khách khí là gì, thấy chú bác đưa cho bao lì xì thì cười nhận lấy, miệng ngọt như bôi mật.
Cám ơn bá bá thúc thúc nương nương thẩm thẩm... Chúc các người năm mới vạn sự như ý, mọi chuyện vừa ý...
Còn cả đến nhà lão bí thư chi bộ, cùng nhà cô út của nàng nữa, tất cả đều thu hoạch được một đống bao lì xì.
Bọn nó vui vẻ đến không tả được.
Giang Thiển nhìn bọn nó như vậy cũng muốn cười, nhưng không thể không nói, dẫn theo mấy cha con này ra ngoài, nàng còn cảm thấy rất có bộ mặt.
Ở bên ngoài bái xong năm trở về, bọn nó liền về phòng đi bóc lì xì.
Anh cả Hàn Gia Đằng làm chuyện đầu tiên chính là đòi lại tiền điện thoại mà thằng út nợ mình!
Thằng út Hàn Gia Ý cũng hào khí cực kỳ, vung tay lên liền trả lại tiền cho hắn, còn nói hắn một câu: "Keo kiệt ba, chẳng phải chỉ nợ ngươi chút tiền sao, để ngươi nhớ dai lâu vậy."
Hàn Gia Đằng: "...Có giỏi thì đừng nợ ta!"
"Nợ thì phải trả tiền, lẽ trời." Anh hai Hàn Gia Hồng làm sứ giả chính nghĩa.
Hàn Gia Ý cũng không cãi nhau với anh cả, bĩu môi một câu rồi đắc ý bắt đầu kiểm đếm tiền lì xì của mình, vui vẻ vô cùng, bất quá vì tiền lẻ quá nhiều nên bọn nó đều cùng nhau đến tìm bà nội đổi tiền chẵn!
Không đổi hết, đổi một hai tờ lớn cất, còn lại tiền lẻ mang ra đi tiêu.
Bọn trẻ vào lúc này thì căn bản không ngồi yên được, thế là thành đàn thành lũ đòi đi công xã mua pháo về chơi!
Hàn Gia Vĩ cùng Hàn Gia Tinh đến gọi ba đứa sinh ba cùng đi, ba đứa sinh ba bọn nó cũng đặc biệt hứng thú, "Mẹ, bọn con muốn đi mua pháo chơi!"
Nhưng Giang Thiển có hơi lo lắng, Hàn Gia Đống lên tiếng: "Con đi trông chừng chúng nó cho, mợ út cứ yên tâm."
"Được." Giang Thiển mới gật đầu, có đứa cháu lớn này đi cùng, nàng cũng yên tâm.
Bất quá, trước khi ra cửa, nàng đều nhét cho mỗi đứa trong túi một nắm kẹo sữa.
Đồ ăn vặt khác nàng không làm nhiều, chỉ có một loại kẹo sữa Thỏ Trắng lớn, vậy là đủ rồi.
"Gia Vĩ Gia Tinh hai đứa cũng thế, đừng có chạy lung tung, đều đi theo anh lớn, biết chưa?" Giang Thiển cũng nhắc nhở.
"Dạ, mợ út cứ yên tâm, tụi con cũng sẽ để ý đến mấy em." Hai anh em cười nói.
Hàn mẫu cũng dặn dò cháu trai lớn, "Phải trông coi kỹ nha."
"Con biết." Hàn Gia Đống đáp ứng, rồi mang các em đi ra ngoài.
"Đừng lo, Gia Đống lớn thế rồi, làm việc cũng đáng tin." Hàn Thế Quốc an ủi.
Giang Thiển gật đầu, Hàn Gia Đống đứa cháu lớn này thật là đáng tin, nàng cũng không quá lo.
Bọn trẻ ra ngoài chơi, bọn họ cũng ở nhà nói chuyện phiếm.
Tỷ như Giang Thiển và Hàn Thế Quốc nói về chuyện năm nay muốn đưa Hàn phụ đi qua căn cứ bên kia.
Lý Hà vừa nghe đến lời này liền có chút rối rắm, tuy rằng nàng thật là một chút cũng không muốn hầu hạ cha chồng, nhưng đồ ăn của cha chồng cũng có thể trợ cấp cho bọn họ một chút...
Cho nên cái này khiến nàng có chút lưỡng lự.
Bất quá, Hàn phụ không muốn đi, "Ta cũng đâu phải là hết làm nổi, ta bây giờ còn khỏe lắm, không xuống đất làm việc thì làm gì? Đến chỗ các con cả ngày không có việc gì, ta đợi cũng chẳng có hứng."
Đừng nghĩ ông già rồi, ông vẫn còn rất khỏe, tuy bây giờ chẳng phải là liều mạng, không lấy được công điểm tối đa nhưng cũng lấy được bảy tám phần!
"Cha cả đời vất vả quá rồi, giờ con cái đều đã lớn cả rồi, nếu như không có điều kiện đó thì thôi cha không muốn làm cũng được, nhưng hiện tại con cháu cũng coi như có chút tiền đồ, còn cần gì cha tuổi đã cao thế này còn đi cày ruộng nữa? Cha cũng nên dưỡng già, hưởng thụ phúc của con cháu đi chứ." Giang Thiển nói.
"Nghe Thiển Thiển nói kìa." Hàn mẫu cười nhìn người bạn già.
Hàn phụ sinh năm người con, ba gái hai trai, thế nhưng chưa từng có ai nói với ông như vậy.
Cũng có, nhưng chỉ là khuyên ông làm ít thôi, chỉ có người con dâu này, bảo ông đừng làm nữa.
Nói với ông, con cháu ông có tiền đồ, không cần ông tuổi đã cao thế này còn đi làm, nên về hưởng phúc với chúng nó.
Bạn già sau khi về nhà từng nói với ông, con dâu út rất muốn đón cả hai ông bà qua bên đó ở, sự thật chứng minh đúng là như vậy.
Gương mặt lạnh lùng của Hàn phụ thoáng chút ấm áp, nói với nàng: "Cha biết, cha cũng biết con với Thế Quốc hiếu thảo, bất quá cha và mẹ con không giống nhau, mẹ con ở bên đó quen rồi, nhưng cha thật sự đợi không được, ta cả đời này làm quen rồi, không cho ta làm, ta cũng không biết mình nên làm gì."
Giang Thiển nhìn về phía Hàn Thế Quốc, "Thế Quốc, anh nói chuyện với cha đi."
Hàn Thế Quốc cười nói: "Dạ, cha muốn làm thì cứ làm, nhưng ngày nào đó nếu cha không muốn làm nữa, thì cha cứ nói một tiếng, bên con lúc nào cũng chào đón cha qua đó."
Lời này làm Giang Thiển trừng mắt nhìn hắn, "Bảo anh khuyên cha qua mà."
"Cha tạm thời không muốn qua mà." Hàn Thế Quốc cười cười.
Hàn phụ gật gật đầu, "Đợi về sau ta muốn qua thì tính tiếp."
"Lúc trước nói là con cái phải nuôi cha mẹ già mà, giờ sao lại muốn nhận cả hai người về chỗ các người vậy?" Hàn Thế Dân bất đắc dĩ nói.
"Anh cả đừng giành, cha mẹ ở với ai cũng thế thôi, chủ yếu là chỗ em bận quá, muốn gọi cha mẹ qua giúp em trông cháu, em đây là đang sai bảo cha mẹ đấy chứ." Giang Thiển cười nói.
Hàn Thế Dân sao có thể không biết cô em dâu này là đang nể mặt mình, với tấm lòng hiếu thảo này, hắn chỉ có thể nói là thấy mình không bằng.
Chuyện này coi như bỏ qua, chuyển sang chuyện khác.
Mà Lý Hà đang ngồi cắn hạt dưa một bên cũng có chút bĩu môi.
Nàng nói mấy đứa cháu giống y như ai kia, biết nịnh ông bà nội, hóa ra là giống y như bà mẹ này.
Chị em dâu cái miệng đúng là như bôi mật, nàng hầu hạ cha chồng mấy năm này, cha chồng còn chẳng cho cái sắc mặt tốt, mà lại bị mấy lời của nàng dỗ đến vui vẻ cả mặt.
Bất quá muốn nàng nói ra mấy lời nguyện ý nuôi dưỡng ông bà, nàng nói không ra miệng vì nàng không muốn.
Nên cái con chị em dâu nói ngọt này cũng đừng có gọi suông, tốt nhất là nói được thì làm được, sau này thực sự đón cả hai ông bà về mà chăm sóc, đừng đến lúc đó lại phát sinh cái chuyện không ngờ này rồi không nhận nuôi nữa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận