Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến

Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến - Chương 146: Lại ở tham dự thưởng (length: 8046)

Một ngày một đêm sau, Chu Quế Vân cùng Giang Thủ Hà hai mẹ con liền đến ga xe lửa tỉnh thành nơi quân đội đóng quân.
Hàn Thế Quốc là chuyên môn xin nghỉ mượn xe đến đây chờ, bởi vì đã gọi điện thoại cho quân đội xác nhận, cho nên biết thời gian bọn họ xuống xe là có thể đến đúng giờ chờ.
Hai mẹ con bọn họ cơ hồ vừa xuống xe, Hàn Thế Quốc liền thấy.
Mặc dù ai nấy đều tay xách nách mang nhưng là kiểu như nhạc mẫu cùng Tam Cữu Ca của hắn, thật đúng là không gặp nhiều!
"Nương, Tam ca!" Hàn Thế Quốc gọi.
Chu Quế Vân cùng Giang Thủ Hà cũng ngay lập tức nhìn thấy hắn, dù sao cái đầu kia đứng trong đám người cũng là nổi bật.
Hàn Thế Quốc đi lên tiếp nhận bao gói trong tay nhạc mẫu cùng rổ trứng gà kia, "Nương, Tam ca, đoạn đường đến đây có mệt không?"
"Ta không mệt, Lão tam chịu vất vả, hắn đều phải trông coi đồ vật, không có ngủ nghê gì được." Chu Quế Vân cười nói.
"Không có gì." Giang Thủ Hà không cảm thấy gì nhiều.
"Đi, chúng ta về trước đã, đợi về đến nhà lại để Tam ca nghỉ ngơi thật tốt." Hàn Thế Quốc nói.
"Được." Chu Quế Vân cười gật đầu.
Giang Thủ Hà xách theo lồng gà đi theo.
Hàn Thế Quốc nhìn đám gà này, cười nói: "Con còn dặn nương đừng mang đồ đến, bên này đều mua được hết cả, mang nhiều thế này mệt không?"
"Mệt cái gì, chỉ cần xách lên xe là được rồi, dọc đường toàn là ngồi xe đến, căn bản không mệt đến chúng ta." Chu Quế Vân cười nói.
Hàn Thế Quốc cũng không nói gì, dẫn bọn họ lên xe, gà cũng được đưa lên xe.
"Chúng ta không ở lại lâu, đến ở hai ngày là về." Chu Quế Vân sau khi lên xe nói.
"Vậy không được, phải ở lại thêm mấy ngày nữa, Thiển Thiển nó vừa mới sinh xong, hôm kia nghe con nói mọi người muốn đến, nó mừng lắm, con đang mong nương có thể đến đây ở với nó thêm." Hàn Thế Quốc nói.
Chu Quế Vân cười cười, "Trong nhà còn nhiều việc lắm."
"Chuyện đó không có gì quan trọng, coi như là nghỉ ngơi một chút."
"Tiểu muội có khỏe không?" Giang Thủ Hà hỏi.
"Tam ca yên tâm, Thiển Thiển không có chuyện gì." Hàn Thế Quốc gật đầu.
Cứ thế một đường lái xe về tới quân đội, tự lái xe thì đi rất nhanh.
Bất quá vì là người sống, cho nên trước khi vào căn cứ còn phải đăng ký một chút, nhưng việc này đơn giản, rất nhanh đã xong.
Vào quân đội, Hàn Thế Quốc trước đưa bọn họ về đến nhà, lúc này mới quay người đi trả xe.
"Ôi chao, thông gia đến rồi đấy à, cô còn mang nhiều đồ vậy làm gì? Mệt lắm có biết không?" Hàn mẫu thấy bọn họ đến, vui vẻ nói.
Chu Quế Vân cười nói: "Không hoàn toàn là đồ của tôi, ba con gà này là ông thông gia bảo anh Thế Quốc lớn của anh ấy đưa tới, nhờ tôi mang cùng luôn."
"Lão nhân đó coi như cũng có tâm đấy." Hàn mẫu lập tức cười.
"Có thể không có tâm sao, đây là cháu trai đích tôn đấy, xót cháu chịu đói mà." Chu Quế Vân cười nói.
Nói qua nói lại, Chu Quế Vân cũng vào nhà, còn mấy con gà kia thì cứ để ở trong sân.
"Thím, bên này có sông không? Cháu đi tắm rửa một chút rồi trở lại." Giang Thủ Hà hỏi.
"Cháu đừng nóng vội, chờ Thế Quốc về, để Thế Quốc dẫn cháu đi nhà tắm trong, Tiểu Trân, lấy cho Tam cữu cháu một chậu nước, rửa mặt trước đã." Hàn mẫu đi lấy nước, một bên gọi.
"Dạ." Trương Tiểu Trân liền đi lấy một chậu nước, cầm một chiếc khăn mặt mới.
Giang Thủ Hà không dùng chiếc khăn bông mới đó, anh đã tự mình mang theo một cái đến rồi, dùng khăn mặt của mình rửa mặt, tay cũng xoa xà phòng tắm một lượt.
Dọc đường đều canh chừng gà, khiến trên người đều có mùi phân gà, cho nên anh không dám vào xem tiểu muội cùng cháu trai.
Nhưng Chu Quế Vân đã sốt sắng đi vào trước xem con gái cùng cháu ngoại rồi.
"Nương!" Giang Thiển thấy mẹ mình vào, hốc mắt lập tức hơi đỏ lên.
Chu Quế Vân vội vàng nói: "Không được khóc, ở cữ không được chảy nước mắt, mắt sẽ bị hỏng đó!"
Ở chỗ họ đều có cách nói này.
Giang Thiển nghe vậy cũng nín ý định khóc trở về.
Chu Quế Vân liền nhìn một lượt tình trạng cùng sắc mặt con gái, tuy rằng mặt có hơi tái, nhưng tình trạng vẫn tốt.
Cũng không quên hỏi: "Sinh con xong, cơ thể có vấn đề gì không? Bác sĩ có dặn gì không?"
"Không có vấn đề gì, con sinh rất thuận lợi, bác sĩ nói chỉ cần ở cữ cho tốt là được, nương đừng lo cho con." Giang Thiển cũng không muốn mẹ mình lo lắng.
"Vậy thì tốt rồi!" Chu Quế Vân cũng yên tâm hơn.
Tuy rằng con rể đã nói mẹ con đều bình an, nhưng dù sao cũng phải tự mình đến xem mới có thể hoàn toàn yên tâm.
Lúc này Hàn mẫu mang nước vào, Chu Quế Vân cười nhận lấy, "Cám ơn thông gia đã chăm sóc Thiển Thiển tốt như vậy."
"Đây đều là việc của tôi, là phận sự của tôi mà, không có gì vất vả, tôi cũng rất vui vẻ và tình nguyện!"
Chu Quế Vân uống xong nước, lại tiếp tục khen, "Vậy cũng phải là gặp được người mẹ chồng tốt như thông gia đây, đổi thành người khác, thật đúng là không chắc sẽ lo liệu được. Thiển Thiển, con với Thế Quốc sau này phải hiếu thảo cho tốt vào, bằng không mẹ đây không tha cho!"
"Con biết, con chưa từng coi mẹ chồng là mẹ chồng, con đều coi bà như mẹ ruột vậy." Giang Thiển nói.
Hàn mẫu cũng cùng Chu Quế Vân khen, "Không cần nói cái này đâu, Thiển Thiển với Thế Quốc không cần nhắc cũng biết mà, chúng nó đều hiếu thuận!"
Chu Quế Vân mới cười gật đầu, "Phải như vậy mới được, nhà có hai ông bà, như có hai bảo vật, được như vậy mới có phúc!"
Nói chuyện phiếm một lúc, Hàn mẫu đi chuẩn bị bữa tối.
Chu Quế Vân cũng không tranh làm, bà tới đây chỉ là để xem mấy đứa cháu thôi.
Ba đứa nhỏ lúc này đều đang ngủ, nhưng dù là nhắm mắt lại, mũi hay lông mày gì đó, nhìn xem đều giống con rể.
Chu Quế Vân nhìn đến trên mặt đều không tự chủ mang theo nụ cười, nhỏ giọng nói ra: "Ta còn tưởng trong ba đứa, thể nào cũng phải có một đứa giống Thiển Thiển chứ, nhìn xem, đều giống Thế Quốc cả."
Giang Thiển khẽ thở dài: "Quá trình con mang thai im ắng lạ kỳ, còn tưởng rằng con cái giống con, kết quả con bị trật thưởng rồi."
"Không sao, dù sao mặc kệ giống ai cũng đều không tệ cả." Chu Quế Vân cười.
Giang Thiển mới nhớ ra, "Tam ca của con đâu? Tam ca sao không vào."
"Ta không vào trước, đợi tắm rửa xong lại đến thăm mấy đứa cháu ngoại, trên người toàn mùi phân gà." Bên ngoài Giang Thủ Hà nghe tiểu muội gọi mình cười nói.
"Chờ anh tắm rửa xong hãy để anh ấy bế cháu trai, đừng có ám mùi vào bọn trẻ." Chu Quế Vân cũng nói.
Giang Thiển cũng mới không nói gì nữa, cười nhìn về phía mẹ, "Hôm trước gửi điện báo về có phải còn tưởng là gửi nhầm không?"
Chu Quế Vân tâm tình hiển nhiên rất tốt, "Chứ sao, giật nảy cả mình, nói tốt hai đứa biến thành ba đứa còn tưởng điện báo gửi nhầm, vội vàng gọi Tam ca con vào thành gọi điện thoại."
Giang Thiển bật cười, Chu Quế Vân cũng cười, chao ôi, ba đứa tiểu tôn tôn này đúng là đáng yêu quá, nhìn bộ dạng ngủ ngoan thế kia kìa?
Tuy rằng còn chưa đủ tháng, thật sự là dáng dấp rất khá.
Nhưng bà cũng nhớ đến, không nhịn được nói: "Phải cho bú ba đứa, vậy làm sao mà cho đủ được?"
Vốn ở cữ chính là muốn cho cơ thể phụ nữ được nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, nhưng phải nuôi ba đứa bé, vậy thì đừng mong ngủ được một giấc yên.
"Con chỉ cho Lão tam bú, Lão đại với Lão nhị chỉ bú ban ngày, buổi tối đều ngủ với bà nội, nửa đêm thì uống sữa bột." Giang Thiển nói.
Sau khi sinh đứa trẻ ngày thứ hai sữa đã về khá nhanh, thêm nữa đồ ăn cũng đầy đủ, chỉ là phải chăm ba đứa, cô đừng nghĩ được ngồi cữ cho tốt.
Vì Lão đại với Lão nhị đều tương đối khỏe mạnh, cho nên cô liền cho chúng nó uống sữa bột vào nửa đêm.
Chỉ Lão tam là hoàn toàn nuôi bằng sữa mẹ.
Chu Quế Vân nghe vậy cũng vui mừng, "Tốt như vậy, tốt như vậy!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận