Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến

Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến - Chương 246: Năm qua thích (length: 7888)

Mãi đến khi các con trai đều đã ngủ, Giang Thiển lúc này mới trở về phòng.
Hàn Thế Quốc đang ở đầu giường đọc sách, chờ vợ đến mức hắn cũng sắp ngủ gật.
Thấy vợ trở về, người đàn ông này liền không nói hai lời bắt đầu ngay vào việc chính.
Giang Thiển một câu cũng chưa kịp nói, liền bị người đàn ông như sói đói này ăn sạch sành sanh.
Đến khi hoàn hồn lại đã là chuyện một lát sau, nàng mới bắt đầu tính sổ: "Ngươi đánh con nặng như vậy sao?"
Hàn Thế Quốc ôm vợ, "Ta cũng không muốn, nhưng mà thằng hai không dạy không được, nó ra tay quá nặng, cái vết thương của Chu Nhị Bảo kia ngươi không thấy sao, thấy chắc ngươi cũng không cản ta đánh nó một trận."
Còn về thằng cả và thằng ba, thì cũng gần như đánh chung, bất quá cũng muốn cho chúng nó đau da một chút, nhớ kỹ đánh nhau không được như vậy.
Giang Thiển nhìn hắn, "Triệu Đông Sinh đè thằng ba ra đánh, thằng hai mới nóng ruột dùng thủ đoạn."
"Ta biết." Hàn Thế Quốc xoa xoa eo thon của vợ, "Ta cũng hiểu nó làm vậy là để giúp thằng ba, nhưng mà vợ à, chúng ta làm cha mẹ vẫn phải cho nó cảnh cáo, phải cho nó biết hành động đó không đúng; đây không phải lần đầu thằng hai làm như vậy, ta mà không đánh thì về sau làm sao? Vợ cứ làm từ mẫu, nghiêm phụ để ta."
Giang Thiển không cãi lại được.
Lúc ở nhà lão gia dạy học còn không xuống tay đánh học sinh, đối với con mình lại càng không cần nói.
"Giáo dục con cái cũng không thể dùng đánh, ngươi đừng có làm cho chúng nó nhát gan." Nàng lại không nhịn được nói.
Ra tay quá nặng rồi, dễ làm con trẻ mang bóng ma tâm lý, đến lúc đó chúng sẽ sợ hãi rụt rè.
"Không đâu, ta có chừng mực." Hàn Thế Quốc nói, "Bọn nó cũng không có yếu đuối như vậy, chủ ý đều là chính mình cả đấy."
Giang Thiển cũng thở dài, chuyện giáo dục con cái này đã trải qua thì ai cũng biết, thật sự không dễ.
Tuy rằng Hàn Thế Quốc đánh con chắc chắn là không đúng, nhưng tình huống của thằng hai như vậy không đánh một trận, thật sự sẽ không nhớ lâu.
Lần sau gặp chuyện, nó vẫn sẽ nghĩ có thể giải quyết vấn đề như thế, vậy thành thói quen thì sao?
Cho nên phải cho nó biết rõ, đó không phải là lựa chọn hàng đầu.
Giang Thiển tuy đã an ủi bọn nhỏ, nhưng nàng cũng không muốn nuôi ra một thằng con phạm pháp nha.
"Đừng lo, bọn nhỏ đều là con nhà nòi, cũng là người khác gây sự, chúng nó mới phản kích." Hàn Thế Quốc an ủi.
"Ngươi còn biết à." Giang Thiển bất mãn liếc hắn một cái.
"Đương nhiên, ta là ba ruột của chúng nó mà. Đây cũng không phải chuyện gì xấu, bây giờ còn nhỏ cho chúng nó luyện thêm chút can đảm, có ích chứ không hại." Hàn Thế Quốc nói.
Giang Thiển cũng không nói gì, bởi vì hắn nói cũng có lý.
"Ngủ thôi." Nàng cũng định ngủ.
Kết quả Hàn Thế Quốc lại xoay người lên, Giang Thiển làm sao không biết hắn có ý gì, nói: "Ngày mai ngươi còn phải đi làm đấy."
"Không sao vợ à, ta nhớ ngươi quá."
"..."
Vì lần thứ hai kết thúc cũng chỉ mới khoảng mười giờ rưỡi, Giang Thiển lại trực tiếp quay đầu ngủ luôn, nên sáng sớm hôm sau tỉnh dậy tinh thần rất tốt.
Nàng sớm đã dậy làm bánh bao nhỏ, còn có Trương Tiểu Trân, nàng ấy đánh răng rửa mặt sạch sẽ đi mua đồ ăn, đợi nàng ấy về, Giang Thiển sẽ dạy nàng làm.
Trương Tiểu Trân ở chuyện bếp núc quả thật có thiên phú bẩm sinh, Giang Thiển vừa dạy nàng đã biết.
Điều này khiến Giang Thiển không nhịn được nói ra: "Tiểu mợ không nỡ để con lấy chồng mất."
Trương Tiểu Trân mím môi cười một tiếng, "Vậy thì không lấy chồng, con làm cơm cho tiểu cậu tiểu mợ cả đời, các người đừng chê con là được."
Giang Thiển cười, "Tiểu mợ nào dám chứ, đợi hấp xong, con cho đến nhà Thích một phần đi, bảo nó nếm thử."
Đến Thích tên đầy đủ là Năm Qua Thích, em trai của Niên Ngọc Chi.
Nói đến chuyện Năm Qua Thích với Trương Tiểu Trân là do Hàn mẫu, bà ngoại của cô ấy, se duyên.
Cố Vân Lan từng đùa với Hàn mẫu rằng, nhờ bà tìm cho Tiểu Trân một đối tượng, lời này vừa vặn đúng ý Hàn mẫu.
Bởi vì lão thái thái cũng nghĩ vậy.
Cháu ngoại gái đã đi ra ngoài, còn phải quay về quê lấy chồng làm gì?
Không phải lão thái thái chê nhà bên lão gia, mà là bên đó thật không tìm được ai tốt.
Giang Thiển chính là ví dụ điển hình nhất.
Sau khi đi ra ngoài, cho dù là muốn giới thiệu nàng cho cháu Thẩm lão thái, hay muốn giới thiệu cho cháu trai Gia Cát lão tiên sinh, điều kiện của gia đình đều không phải bàn.
Lúc ở nhà lão gia, đối với nàng mà nói, Vương Hạc Tùng là một người không tồi chút nào.
Lúc đó nếu không phải Giang Nguyệt cố ý gây khó dễ, có lẽ nàng đã gả cho Vương Hạc Tùng rồi.
Lựa chọn của nàng đã như thế, Trương Tiểu Trân càng không cần nói.
Dù là đã trải sự đời, trở nên trắng trẻo và sang hơn con gái ở quê thì khi về đó cũng chỉ hơn được chút, nhưng dẫu hơn thì cái giới hạn bên đó vẫn là vậy.
Hàn mẫu là bà ngoại ruột, đương nhiên muốn cháu ngoại gái tính tình tốt này gả chồng gần nhà.
Vì thế vào năm cháu gái mười tám tuổi, bà hỏi Hàn Thế Quốc, con trai mình, và cả ý của Giang Thiển, con dâu, biết bọn họ không có ý kiến, bèn viết thư riêng về cho Hàn Thế Thải, con gái cả, và Trương Phát, con rể.
Hỏi xem con gái và con rể nghĩ gì?
Hàn Thế Thải và Trương Phát mừng còn không kịp, còn có ý kiến gì nữa chứ? Cứ để bà tự quyết!
Nếu đã đồng ý, Hàn mẫu đương nhiên bắt đầu xem xét cho cháu gái mình.
Không nghĩ gả sớm, nhưng muốn sớm xem mắt, xem được rồi thì cứ từ từ tìm hiểu.
Cuối cùng người chị của Niên Ngọc Chi giới thiệu, Năm Qua Thích, khiến Hàn mẫu vừa ý.
Nhưng sau khi ưng ý cũng không nói ra, bởi vì bà đã sớm nghe Niên Ngọc Chi nói qua nói lại, có vẻ là có ý đó rồi!
Mới đầu Trương Tiểu Trân còn ngờ là mình nghe nhầm không?
Nhưng Hàn mẫu khẳng định chắc nịch là Niên Ngọc Chi có ý với cháu gái mình.
Bởi vì Niên Ngọc Chi đã kể rõ tình hình nhà mình cho bà, bao gồm anh em trong nhà đã chia gia sản, cuối cùng mới đùa nói, hỏi Trương Tiểu Trân có đối tượng chưa?
Có cần bà giới thiệu cho một mối hay gì không?
Ý này chẳng phải quá rõ rồi sao?
Đã vậy, Hàn mẫu cũng nói thẳng, bảo Niên Ngọc Chi giới thiệu cho một người.
Niên Ngọc Chi quả nhiên đẩy em trai mình ra.
Năm Qua Thích là một thanh niên rất tốt, mới hai mươi hai tuổi đã là trung đội trưởng, một quân nhân vô cùng ưu tú.
Mà anh cũng rất hài lòng với Trương Tiểu Trân.
Trương Tiểu Trân hai mươi tuổi năm nay không còn là cô bé mười lăm tuổi vừa được tiểu cậu Hàn Thế Quốc đưa tới nữa.
Không chỉ vóc dáng cao ráo hơn, còn đọc sách biết chữ, bị tiểu mợ Giang Thiển ảnh hưởng từ từ khiến khí chất của cô ôn nhu, thanh tao và lịch sự.
Lại thêm việc không phải ra ngoài phơi nắng, mỗi ngày đều dùng nước vo gạo rửa mặt, nên da dẻ trắng trẻo, quần áo trên người cũng sạch sẽ gọn gàng.
Đúng là độ tuổi hoa tươi, Năm Qua Thích nhìn đã thích ngay.
Hôm nay hai người đang xem mắt, cả hai đều vô cùng hài lòng…
Bạn cần đăng nhập để bình luận