Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến

Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến - Chương 389: Nhìn lầm người (length: 7785)

Câu nói này, liền khiến Trần Ngọc Nhu đang nghe lén bên ngoài mặt trắng bệch.
Nàng cũng không phải chưa từng suy đoán qua Tần Phong có thể biết chút gì, bằng không vì sao Tần Phong không muốn phục hôn, vì sao lại đối nàng lạnh nhạt như vậy?
Nhưng nàng vẫn luôn mang tâm lý may mắn, nghĩ rằng hắn hẳn là không biết mới đúng.
Nhưng tuyệt đối không ngờ, hắn biết, hắn vậy mà đều biết, vẫn luôn biết!
Bên trong Tần phu nhân rõ ràng sững sờ một chút, "Là chuyện về điểm đó sao? Nàng đã làm gì?"
Tần Phong không nhiều lời, chỉ nói: "Ngươi cứ nói như vậy với nàng là được!"
Trần Ngọc Nhu phát hiện hắn muốn ra ngoài nhanh chóng liền đi, Tần Phong đi ra nhìn thấy bóng nàng chuyển xuống góc cầu thang, trên mặt không có chút biểu tình thừa thãi nào.
Hắn không ở lâu, muốn dẫn Tần Lãng, Tần Thời hai huynh muội trở về.
Tần Lãng nói: "Nhanh vậy đã phải về sao? Con còn muốn cùng Đại ca chơi thêm chút nữa."
"Không còn sớm, lần sau đợi ca ca con đến lại dẫn con lại đây." Tần Phong nói.
"Tối nay con muốn ở lại đây ngủ cùng Đại ca có được không?" Tần Lãng hỏi.
"Không được!" Tần Võ cự tuyệt.
"Vậy thôi vậy." Tần Lãng thở dài, liền kéo em gái cùng họ tái kiến, "Nãi nãi, Trần di, Đại ca, vậy bọn con về trước ạ."
Tần Võ không tiễn, hắn nhìn theo bọn họ rời đi, tiếp tục cúi đầu nghịch cái radio.
"Các con đi chậm thôi." Chỉ có Trần Ngọc Nhu đưa bọn họ đi ra, còn kéo ra một nụ cười, nhưng lần này không dám nhìn Tần Phong nữa.
"Trần di người vào đi." Tần Lãng phất tay.
Ba cha con liền đi.
Trần Ngọc Nhu đóng cổng viện, xoay người trở vào.
Nàng cũng đã chuẩn bị tâm lý sẽ bị Tần phu nhân hỏi, nhưng Tần phu nhân lại ngoài ý muốn không có hỏi gì nhiều.
Nhưng điều này không khiến Trần Ngọc Nhu thả lỏng được, ngược lại, tim đều thắt lại vì nàng cũng rất hiểu người mẹ chồng cũ này.
Nếu bà ấy hỏi, tức là không để bụng chuyện này, hỏi xong coi như xong.
Nhưng nếu bà ấy không hỏi, vậy chứng tỏ bà ấy để ý.
Sự thật chứng minh, cảm giác của nàng cũng đúng.
Buổi tối hai mẹ con họ đều ở lại ngủ, về nhà sẽ qua đêm rồi ngày thứ hai mới đi.
Mà Tần phu nhân cũng là mọi thứ đều tốt, không biểu hiện gì cả, nhưng chờ Tần sư trưởng từ thư phòng trở về, bà sẽ mở cửa gặp núi.
"Năm đó nhà chúng ta gặp chuyện, Ngọc Nhu có phải đã làm gì có lỗi với Tần gia, hoặc là có lỗi với chuyện của lão đại hay không?"
Tần sư trưởng có chút bất ngờ nhìn bà, "Lão đại đã nói gì với bà?"
"Mấy người còn muốn giấu ta có đúng không?" Tần phu nhân buồn bực nói: "Cứ tưởng rằng, tự ta không tra ra được?"
Tần sư trưởng đương nhiên biết nếu bà đi thăm dò, là có thể tra ra được nên nếu bà hỏi, ông cũng không còn giấu diếm nữa.
Đem chuyện năm đó nói lại một lần, Trần Ngọc Nhu lúc đó đã có lui tới với Chu Đào ở bên bộ phận xử lý đơn vị, lúc Tần gia gặp nguy hiểm, nàng thậm chí còn muốn bán Tần gia để bảo toàn chính mình.
Đương nhiên, cuối cùng không thể thành công, vì nàng vừa ly hôn Tần gia liền nhanh chóng được sửa lại án sai.
Thấy tình thế này, nàng lại phản bội, từ chối ra mặt chứng thực những chứng cứ do Chu Đào thu thập được, không muốn nói xấu Tần gia, muốn quay về.
Về phần vì sao Tần sư trưởng cùng Tần Phong biết chuyện này, thì đó là đương nhiên là do có người báo cáo lên.
Bọn họ kiểm chứng lại thì hoàn toàn là sự thật.
Tần phu nhân nghe mà sắc mặt đen trầm, "Chuyện này, vì sao các người không nói sớm cho ta biết? May mà ta cứ tưởng nàng là người tốt, tưởng rằng nàng cũng vì A Võ mà làm như vậy!"
"A Võ chẳng qua chỉ là bia đỡ đạn của nàng thôi." Tần sư trưởng nói: "Về phần không nói cho bà, là bởi vì lúc đó bà vừa làm xong phẫu thuật, nếu để bà biết chuyện này, e là bà phải chịu đả kích lớn, điều này không có lợi cho việc khôi phục sức khỏe của bà, nên chúng tôi đã không nói cho bà."
Tần phu nhân vẫn vô cùng tức giận, "Ta đã nói mà Lão đại không phải là người lòng dạ độc ác như vậy, sao có thể chỉ vì nàng ly hôn liền không chịu phục hôn! Ông cũng vậy, mỗi lần thấy nàng dẫn A Võ trở về đều trực tiếp về thư phòng!"
Tần sư trưởng không nói gì.
"Không được, loại phụ nữ như vậy, sao có thể giao A Võ cho nàng được? Nàng sẽ làm hư A Võ!"
"Trước chúng ta bận, bà cũng vừa làm xong phẫu thuật, hơn nữa A Võ lại còn nhỏ, liền để cho nàng ta trông nom, hiện tại đã lớn rồi, có thể gọi A Võ trở về rồi cho nàng ta một khoản tiền, cũng coi như phí vất vả những năm qua trông A Võ." Tần sư trưởng hiển nhiên cũng có ý định này.
"Trả tiền? Cho tiền gì? Những năm qua tôi với Lão đại cho còn thiếu sao!" Tần phu nhân không phải muốn cho tiền.
Vì sau khi Tần Phong đứa con trai cả này ly hôn với nàng, Tần phu nhân vẫn cảm thấy rất có lỗi với người con dâu cũ này, mỗi lần tới đều nhét cho nàng ít tiền, một năm xuống cũng cỡ trăm đồng cho nàng ta.
Không chỉ có bà cho, Tần Phong cũng cho Tần Võ con trai này tiền sinh hoạt phí một năm cũng 120 đồng.
Cho nên một năm cho Trần Ngọc Nhu hơn hai trăm đồng!
Mấy năm qua, cho nàng ta cũng có hơn một ngàn đồng rồi, còn muốn cho tiền gì nữa?
Tần phu nhân không muốn cho!
Tần sư trưởng nói: "Vậy không cho đi, ta còn tưởng bà thương nó lắm đấy chứ."
"Vậy nó cũng phải xứng mới được!" Tần phu nhân cảm thấy mình bị lừa, "Tôi vẫn luôn cho rằng nàng ta tốt, ngay hôm nay còn ở trước mặt tôi diễn sâu, nói cái gì gái tốt không lấy hai chồng, đời này nàng ta chỉ quyết định theo Lão đại rồi!"
Tần phu nhân thật sự càng nói càng tức, "A Võ nói Chu Đào vẫn luôn theo đuổi mẹ nó, tôi nghe thấy cũng kỳ quái nhưng không nghĩ nhiều, thì ra tình cảm hai người bọn họ đến bây giờ vẫn cứ thế, thật là đáng tởm!"
Tần sư trưởng nhìn bà như vậy, vội nói: "Bà bớt giận đi, không biết tình hình cơ thể mình sao?"
Tần phu nhân nghe vậy, mới xả giận, "Tôi chỉ là tức, nhà ta đối xử với nó tốt như vậy, đại ca đại tẩu cũng xem nó như con ruột, mà không ngờ qua nhiều năm như vậy, ta vậy mà nhìn lầm người, còn luôn cảm thấy là Uyển Oánh không tốt, phá hủy gia đình của họ, khiến A Võ trở thành con của gia đình đơn thân."
Đây cũng là lý do mà bà luôn không thích con dâu Từ Uyển Oánh.
Cho dù Từ Uyển Oánh sinh Tần Lãng và Tần Thời hai anh em, nhưng bà vẫn không thích Từ Uyển Oánh.
Kết quả không ngờ vậy mà chính mình bị mù, nhìn lầm người!
"Uyển Oánh vẫn luôn tốt vô cùng, ta cũng luôn nói vậy với bà, bà không nghe." Tần sư trưởng nói.
Tần phu nhân mắng: "Mấy người không nói sự thật sớm với ta, ta đương nhiên vẫn nghĩ là do cô ta phá hoại hôn nhân của Lão đại!"
"Đó là do thái độ của bà có vấn đề, cho dù hôn nhân bị phá hỏng thật, chẳng lẽ chỉ là mỗi mình Uyển Oánh có vấn đề sao, Lão đại không có? Bà chỉ trách có mình cô ta làm gì."
Tần phu nhân không muốn nói chuyện với ông nữa, "Ngủ!"
Tần sư trưởng cười cười, vỗ lưng cho bà, "Thôi, người lớn tuổi rồi, nóng tính còn lớn thế."
Tần phu nhân không muốn phản ứng ông, nhưng trong lòng vẫn như có một đám lửa.
Ngày thứ hai thức dậy, bà đã thấy Trần Ngọc Nhu đã dậy làm điểm tâm.
Đây là phong cách nhất quán của Trần Ngọc Nhu, luôn sẽ đóng vai một người con dâu hiền dịu thục nữ trước mặt bà.
Từng Tần phu nhân cũng cho là vậy.
Nhưng lúc này, bà lạnh mặt hỏi Trần Ngọc Nhu một câu, "Trong mắt cô, tôi có phải là một người ngu xuẩn lắm không? Có thể để cô dỗ cho xoay như chong chóng?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận