Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến

Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến - Chương 82: Chỗ đối tượng (length: 8051)

Giang Thiển liền cùng Cố Vân Lan cùng đi làm.
"Được." Hai người đàn ông tối hôm qua đều ăn uống no say, hôm nay tâm tình đều vui vẻ, thấy các nàng có bạn cũng liền quay lại làm việc.
"Hai người tối qua tiểu biệt thắng tân hôn à." Cố Vân Lan lấy cánh tay chạm Giang Thiển, khẽ cười nói.
Giang Thiển cũng không sợ nàng trêu chọc, trực tiếp phản kích, "Ta thấy tỷ phu hôm nay tâm tình cũng rất tốt, hai người cũng rất ngọt ngào nha."
Cố Vân Lan cười ha hả, nhưng mà khoan hãy nói, tối hôm qua là rất ngọt ngào.
Mấy ngày không gặp, người đàn ông nhà nàng nhiệt tình vô cùng.
Giang Thiển chuyển sang nói về chủ nhật muốn đi thị xã có chút việc, hỏi nàng có muốn kêu Lục Trưởng Chinh dẫn bọn nhỏ cùng đi không?
"Chúng ta không đi, dạo gần đây trời lạnh, Song Song có chút sổ mũi." Cố Vân Lan lắc đầu, "À phải rồi, ngươi giúp ta mua một lọ kem dưỡng da nhé? Lọ của ta sắp dùng hết rồi."
"Được." Giang Thiển đồng ý.
Cố Vân Lan còn có chút hâm mộ, "Tính ra, ta cũng đã ba năm không đi tỉnh thành."
Giang Thiển kinh ngạc: "Ngươi không phải là sau khi sinh con thì không đi ra ngoài nữa à?"
"Đúng vậy."
"Không phải có người giúp việc chăm sóc cho ngươi sao? Thỉnh thoảng cũng có thể cùng Lão Lục đi qua thế giới riêng của hai người chứ."
"Lão Lục không chắc có rảnh, mãi mới chờ được lúc hắn có rảnh rỗi, ta cũng không hứng thú, thường xuyên qua lại cũng không tiện rời khỏi quân đội." Cố Vân Lan trước không nghĩ, giờ nhớ lại, mình đúng là đã lâu không đi ra ngoài.
Giang Thiển cũng có thể hiểu, làm mẹ rồi thật sự không được tự do như vậy.
"Hai người có tránh thai không?" Cố Vân Lan nhỏ giọng nói.
"Không." Giang Thiển lắc đầu.
"Vậy ngươi tìm thời gian đi bệnh viện khám thử xem có thai không, nếu không có thì tránh một chút, ngươi còn trẻ vậy, cứ tận hưởng cuộc sống hai người thêm một thời gian cũng không muộn."
"Lúc đó ngươi vừa kết hôn là đã muốn có con à?" Giang Thiển hỏi nàng.
"Đâu có, ta cũng là nghĩ một thời gian nữa mới muốn, nhưng ai ngờ một lần là dính ngay!" Nhắc đến cái này, Cố Vân Lan rất bất đắc dĩ.
Chỉ có đêm tân hôn không có tránh thai, lúc ấy cũng không nghĩ đến, đến ngày thứ hai mới nhớ ra nên cô ấy còn đi lấy dụng cụ tránh thai.
Kết quả đã quá muộn rồi, đêm tân hôn đã có, còn có tới hai đứa!
Giang Thiển: "..." Đúng là nữ chủ đãi ngộ!
"Thật đấy, ngươi nghe ta đều không sai đâu, không thì có con, tự do thật sự là không còn nữa." Cố Vân Lan dùng tư cách người từng trải nói.
"Ta cũng không biết mình có thai không." Giang Thiển cảm thấy chắc là trễ rồi.
Nàng và Hàn Thế Quốc từ đầu đã không hề tránh thai, cộng thêm cái trình độ cường hãn kia của Hàn Thế Quốc, mà kinh nguyệt của nàng lại rất đều.
Đọc qua tiểu thuyết 3000 bản, nàng hết sức rõ ràng, người có kinh nguyệt đúng ngày như nàng, chính là thuộc loại thể chất vừa bị đàn ông chạm vào là có thai.
Hơn nữa tần suất khai trai sau này, trong bụng của nàng e là đã nảy mầm rồi.
Bất quá Giang Thiển cũng không để ý, có thì sinh thôi, sinh sớm sinh muộn gì cũng phải sinh, sinh sớm thì xong việc sớm.
"Cho ta chút vận may của ngươi đi, chúc ta cũng có một cặp long phụng thai, một lần giải quyết luôn!" Giang Thiển sờ tay Cố Vân Lan.
Nếu có thể một lần có được một đôi long phụng thai, nàng cũng không cần phải lo sinh con trai hay con gái, thế là đủ rồi.
Cố Vân Lan cười ha hả, "Truyền cho ngươi, truyền cho ngươi."
Giang Thiển và nàng có cùng ý nghĩ.
Tuy rằng mẹ nàng luôn thúc nàng muốn có con, nhưng bản thân nàng cũng không muốn sinh nhiều, có hai anh em là đủ rồi, sinh nhiều vậy để làm gì.
Hai người vừa nói vừa cười như vậy, đối diện liền nhìn thấy hai người.
Cố Hiểu Lan nhìn thấy các nàng vừa nói vừa cười, trong mắt mang theo một tia đắc ý, dẫn theo người đàn ông đi tới nói: "Tỷ, cán sự Giang, hai người sớm vậy."
Giang Thiển thì lễ phép đáp lại một tiếng 'Sớm', sau đó nhìn người đàn ông bên cạnh nàng một cái.
Cố Vân Lan không phản ứng nàng, mà nhìn Cố Hiên liếc một cái, "Thật không ngờ, Tam ca lại có vẻ quan tâm thế, còn có thể đưa em gái đến đây đi làm."
Người đàn ông tên là Cố Hiên, là con trai thứ ba trên danh nghĩa của Cố thủ trưởng và Cố phu nhân, vì không phải con ruột mà là con của một chiến hữu hy sinh của Cố thủ trưởng!
"Cũng là do Hiểu Lan nói không thoải mái, nên ta mới đưa đến." Cố Hiên lại nhíu mày nhìn Cố Vân Lan, "Đang yên đang lành sao lại chuyển ra ngoài ở, cũng là vì Hiểu Lan về sao?"
Cố Vân Lan thản nhiên nói: "Thích chuyển thì chuyển thôi."
Cố Hiên nhướn mày.
"Tỷ, ca hôm kia cùng ba về nhà, tỷ cùng tỷ phu dẫn bọn nhỏ về ăn bữa cơm nhé? Ba mẹ cũng sẽ rất vui." Cố Hiểu Lan nhiệt tình cười nói.
Cố Vân Lan liếc nhìn nàng, thấy rõ vẻ mặt đắc ý của Cố Hiểu Lan không hề che giấu, mặt nàng thản nhiên, "Hai người tự ăn đi."
"Cô thái độ gì đấy, kêu cô về nhà ăn cơm, mà cô còn không vui à?" Cố Hiên mặt có chút trầm xuống, quát lớn.
"Ha!" Cố Vân Lan cười lạnh một tiếng.
Cái người Tam ca trên danh nghĩa này rất thiên vị Cố Hiểu Lan, mối quan hệ giữa nàng và hắn cũng rất nhạt nhòa, dù sao thì là do Cố gia nuôi lớn, nhưng không cùng nhau lớn lên, nên không có tình cảm gì.
Cố Hiểu Lan lộ ra một vòng ý cười, ra hiệu cho Cố Hiên đừng nóng giận, "Tam ca, anh đừng nóng, để em với tỷ nói chuyện cho tốt."
Giang Thiển thấy cái người gọi Cố Hiên kia lại quát Cố Vân Lan trước mặt người ngoài, đây đúng là anh trai!
Nàng lên tiếng: "Cán sự Cố, hôm nay chúng tôi còn nhiều việc, xin phép không nói chuyện nữa."
"Được." Cố Hiểu Lan mỉm cười gật đầu.
Giang Thiển liền kéo Cố Vân Lan đi.
Nhìn theo bóng lưng hai người đi trước, Cố Hiểu Lan mới hờn dỗi liếc Cố Hiên một cái, "Tam ca, anh đối xử với tỷ tốt hơn chút đi."
"Em sắp thành chị dâu của hắn, mà hắn vẫn giữ thái độ đó với em, làm sao mà được chứ?" Cố Hiên không vui nói.
Nghe thấy lời này, Cố Hiểu Lan lộ vẻ xấu hổ, nũng nịu nói: "Tam ca, anh không được phép đem chuyện của chúng ta ra nói."
"Chuyện gia đình sớm muộn gì cũng biết thôi." Cố Hiên thay đổi vẻ nóng nảy lúc trước, ôn nhu nhìn nàng.
"Đợi... đợi sau này rồi hãy nói, dù sao bây giờ em không cho anh nói."
"Được, đều nghe em." Trong mắt Cố Hiên mang theo sự dịu dàng, gật đầu.
Tạm biệt Cố Hiên, Cố Hiểu Lan cũng mang tâm trạng vui vẻ về chỗ làm việc của mình, cô cởi chiếc khăn quàng cổ trên cổ xuống, lộ ra chiếc cổ trắng ngần, trên cổ còn có vài vết đỏ.
Cố Hiểu Lan lấy gương ra soi, khóe miệng nở nụ cười đắc ý.
Bất quá bây giờ chưa phải lúc nói, cô sờ bụng của mình, vẫn phải đợi có tin tức tốt rồi mới báo tin!
Đi ngang qua chỗ đổ nước, Giang Thiển cũng nhìn thấy dấu "dâu tây" trên cổ nàng.
Về tới chỗ ngồi, liền hỏi Cố Vân Lan: "Cố Hiểu Lan có người yêu à?"
"Không có mà?" Cố Vân Lan cũng không chắc chắn, dù sao cô cũng chưa bao giờ quan tâm chuyện của Cố Hiểu Lan.
"Vừa nãy ta thấy trên cổ nàng có dấu." Giang Thiển nhỏ giọng nói.
Cố Vân Lan cũng bắt đầu có hứng thú, "Ngươi không nhìn lầm chứ?"
"Ta có thể nhìn nhầm cái khác, chứ chuyện này sao có thể nhầm, không tin thì tự ngươi đi qua nhìn đi." Hàn Thế Quốc thích để lại dấu vết trên người nàng như thế, sao nàng có thể nhìn nhầm được.
Cố Vân Lan nói: "Rảnh ta hỏi mẹ xem sao, nếu có người yêu thì quá tốt rồi, đỡ cho mẹ ta luôn cảm thấy nợ nó!"
Về chuyện có người yêu rồi để lại dấu dâu tây kia, nàng lười quan tâm.
Giang Thiển không hiểu sao lại nghĩ đến Cố Hiên.
Hôm nay, nàng nhìn thấy Cố Hiên và Cố Hiểu Lan đứng chung một chỗ, liền cảm thấy có chút kỳ lạ.
Mơ hồ có cái gì đó thoáng qua, ngay khi nàng sắp nắm bắt được cái chân tướng ấy, thì Trưởng phòng Trương gọi: "Cán sự Giang, cô qua đây một lát!"
Khiến cho suy nghĩ vừa xuất hiện kia tan vỡ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận