Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến

Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến - Chương 342: Vạch mặt ai sợ ai a? (length: 7528)

Hàn Gia Đằng nghe rõ những lời này, trợn tròn hai mắt nhìn, "Như vậy sao được, mẹ kế cha kế không phải là người tốt gì đâu!"
Ly hôn thì không hiểu, nhưng mẹ kế cha kế thì biết!
Sẽ ngược đãi trẻ con!
"Ta đi tìm mẹ ta, bảo nàng đi khuyên nhủ dì Lan và chú Lục đừng ly hôn!" Hàn Gia Đằng nói xong liền chạy.
Vừa đến ban tuyên truyền đã thấy con trai lớn chạy hồng hộc, Giang Thiển liền rót nước cho con uống, nói: "Lão nhị với Lão tam sao không cùng nhau về uống nước?"
Hàn Gia Đằng uống nước xong mới nói: "Bọn nó ra bãi bên kia chơi rồi, con không đi cùng bọn nó, con cố tình đến tìm mẹ."
Giang Thiển cười cười, thấy thằng bé mồ hôi nhễ nhại trên trán, liền lấy khăn lau cho nó, "Tìm mẹ có chuyện gì sao?"
"Mẹ, mẹ đi khuyên nhủ dì Lan, đừng để dì Lan với chú Lục ly hôn, như vậy anh Minh với hai chị sẽ có cha mẹ kế!" Hàn Gia Đằng nói.
"Con nghe ai nói thế?" Giang Thiển có chút ngạc nhiên.
"Anh Minh nói với con."
Giang Thiển liền nói: "Mẹ biết rồi, con đừng để ý, ra chơi với các em đi."
"Mẹ nhất định phải đi khuyên nhé."
"Biết rồi."
Thằng bé lúc này mới yên tâm đi.
Giang Thiển đợi tan tầm liền về nhà ăn cơm, cơm nước xong mới đến tìm Cố Vân Lan.
Cố Vân Lan vẫn bình thản phơi tã, thấy nàng đến liền cười nói: "Cô đến vừa khéo đấy, mẹ tôi nấu canh cá, tôi đi lấy cho cô một bát."
Giang Thiển kêu nàng không cần vội, "Minh Minh nói cô muốn ly hôn với Lão Lục? Chuyện gì thế?"
Cố Vân Lan cười cười, "Đây chỉ là tính toán của tôi thôi, xem như tiêm phòng cho bọn nhỏ, Lục Trưởng Chinh mà về mà bênh mẹ hắn bắt nạt tôi, thì tôi không có ý định ở với hắn nữa."
Giang Thiển trách nàng, "Cô đừng nghĩ như vậy, Lão Lục mà biết cô rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm thế này, e là sẽ xé xác Lục Thiến mất."
"Cô đừng có ấn tượng tốt quá về hắn, lần trước tôi bị mẹ hắn đánh, chưa chắc hắn đã bênh vực gì cho tôi, chỉ là mặt lạnh với mẹ hắn thôi, có đau có ngứa gì đâu, mà người bị đánh lại là tôi! Lần này mẹ hắn mà dám động tay với tôi, tôi nhất định sẽ cho bà ta biết hoa vì sao đỏ, Lục Trưởng Chinh mà có ý kiến thì chúng tôi ly dị luôn!" Cố Vân Lan nói.
Giang Thiển: "Cô đừng có nhắc đến ly hôn mãi, mẹ hắn mà thật dám đến gây sự với cô, thì cần gì đến cô phải đi đánh nhau với bà ta? Gọi thím ra mặt, cô đừng cứng đối đầu, thím đối phó với bà ta là thừa sức."
Đương nhiên làm con dâu đấu với mẹ chồng thì phải chịu thiệt.
Nên gọi mẹ mình ra đối phó với mẹ chồng, như vậy mới là biện pháp ổn thỏa nhất.
Cố Vân Lan nói: "Mẹ tôi cũng nói vậy, nhưng tôi không muốn, trong lòng tôi nghẹn một cục tức, tôi muốn tự mình trút cục tức này!"
Mọi người đã vạch mặt nhau ai sợ ai nữa chứ?
Hơn nữa cứ trốn tránh cũng không phải cách, lần này nàng định cứng rắn với bà mẹ chồng, muốn cho bà ta biết, nàng không phải quả hồng mềm để ai cũng tùy tiện nắn bóp!
Nếu muốn bắt nạt nàng, thì chuẩn bị tinh thần bị nàng đâm cho một nhát đi!
Giang Thiển với cái tính này của nàng cũng bó tay.
"Chưa từng giúp được ta cái gì, còn phải chúng ta gửi tiền về báo hiếu, mỗi năm đều không thể ít, vậy mà vẫn dám đến trước mặt ta múa may? Ai cho bà ta cái gan đó? Cô cứ chờ xem, lần này bà ta mà không đến thì mọi người vẫn giữ được chút thể diện, còn dám đến gây sự, ta nhất định cho bà ta biết ta là ai!" Cố Vân Lan vừa múc cho nàng một bát canh cá trắng sữa vừa nói.
Giang Thiển: "Tôi ở nhà uống rồi, mẹ tôi nấu canh cá trích."
Bây giờ bệnh cũng đỡ hơn nhiều, mùi cá cũng coi như chịu được.
"Có sao đâu, uống thêm một chút cũng không sao." Cố Vân Lan nói, lại nhìn bụng nàng, "Bác sĩ nói thế nào rồi?"
"Hết thảy đều ổn, nhưng mà chỉ có một đứa thôi." Giang Thiển cười, "Tôi đã bảo là mộng không linh mà, Lão Lục mơ thấy cô sinh đôi, còn Thế Quốc thì mơ thấy tôi tam thai, ba cô công chúa, mộng đẹp hắn dám làm tôi cũng không dám nghe."
Bác sĩ đã khám hai ba lần đều nói chỉ có một thai, với cả bụng của nàng cũng không lớn.
Cố Vân Lan cười, "Nhưng mà cái thai đầu hắn nói trúng rồi nha."
Giang Thiển cũng từng nghe Hàn Thế Quốc nói về việc hắn mơ thấy ba đứa bé rồi.
Nàng uống hết bát canh cá, rồi mới kéo chủ đề trở lại, nói: "Đợi Lão Lục về thì xem ý của Lão Lục đã, đừng cái gì cũng trực tiếp nhắc đến chuyện ly hôn, đừng coi nhẹ tầm quan trọng của mình trong lòng hắn."
Cố Vân Lan: "Cái tên đàn ông thối tha đó tôi chả mong chờ gì hắn."
"Dù sao thì cái chữ ly hôn, cô đừng có tùy tiện nói ra, nó làm người khác đau lắm đấy."
Đặt mình vào suy nghĩ, nếu ngày nào đó Hàn Thế Quốc cũng nói đùa như vậy với nàng, chúng ta ly hôn đi?
Giang Thiển sẽ không nghĩ rằng hắn đang đùa, vì kiểu đùa này không buồn cười chút nào, mà một khi đã mở miệng ra, thì nàng cũng sẽ nghĩ theo hướng đó.
Đến lúc đó sẽ rất dễ xảy ra vấn đề.
Cho nên thật sự đừng có dùng ly hôn để dọa đối phương, trừ phi là thật sự không muốn ở với nhau nữa.
Cố Vân Lan nghe lọt tai, nói: "Tôi biết rồi, yên tâm đi."
Giang Thiển cũng không nói nhiều rồi về.
Chu Quế Vân thấy nàng về liền hỏi, "Không đến mức ầm ĩ chuyện ly hôn chứ?"
Giang Thiển nghe mà giật mình, "Mẹ làm sao mà biết được?"
"Gia Ý nói với mẹ, nó cũng có hơi lo, lén hỏi mẹ xem bố mẹ nó sau này có ly hôn không?" Chu Quế Vân nói.
Giang Thiển dở khóc dở cười, rõ ràng là lão đại đã nói chuyện này với hai em.
Giang Thiển liền gọi cả ba anh em qua nói chuyện.
Bọn nhỏ rõ ràng là đã bàn nhau rồi, ánh mắt nhìn mẹ đều mang theo sự dò xét, muốn biết mẹ có ly hôn với ba hay không.
"Mẹ sẽ không ly hôn với ba các con, dì Lan của các con cũng sẽ không ly hôn với chú Lục của các con, đây chỉ là một câu nói đùa thôi, ba đứa ngốc các con còn tưởng là thật à?" Giang Thiển buồn cười nói.
Hàn Gia Hồng với Hàn Gia Ý nghe vậy thì ngẩn ra, rồi nhìn sang anh cả.
Hàn Gia Đằng nhìn mẹ, "Mẹ đã nói dì Lan như thế nào rồi? Dì ấy không ly hôn với chú Lục thật chứ?"
"Đương nhiên là không ly hôn, các con thật là hay suy nghĩ lung tung, bụng mẹ đã lớn thế này, em gái các con sắp ra đời rồi, mẹ sao có thể ly hôn với ba được? Ba đứa ngốc." Giang Thiển vừa buồn cười vừa ôm lấy bọn trẻ hôn hít.
Tuy rằng bị mẹ nói là ngốc, nhưng ba anh em vẫn ngại ngùng cười tủm tỉm.
Sau đó lão nhị liền bắt đầu ghét bỏ lão đại, "Không nói rõ ràng mà đã nói lung tung rồi!"
Lão đại: "Ta có nói lung tung đâu? Vốn chính là sự thật mà, là lão tam nói bừa mới phải?" Lão tam trực tiếp từ dì Lan muốn ly hôn với chú Lục biến thành bố mẹ con có ly hôn không?
Lão tam: "Chẳng phải tại anh không nói rõ, làm em hết cả hồn!"
"Mày nhát gan còn hơn cả con kiến, vậy mà cũng hết hồn được!" Lão đại khinh bỉ.
Lão tam xắn tay áo lên, "Mày có muốn ra so tay không?"
"Đi thì đi, ai sợ ai!" Lão đại lập tức đáp lời.
"Được, để ta đi làm trọng tài cho hai người!" Lão nhị thích thú nói.
Giang Thiển: "..."
Ngày nào cũng trôi qua náo nhiệt như vậy, không có lúc nào yên tĩnh!..
Bạn cần đăng nhập để bình luận