Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến

Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến - Chương 270: Thẳng thắn lưng rốt cuộc là cong đi xuống (length: 8515)

Vừa vào đến nhà, đồ đạc vừa đặt xuống, Trương Tiểu Trân liền hỏi cha mẹ nàng: “Đại ca của ta với Nhị đệ, còn có Tiểu Tuệ cùng tiểu đệ đều không có ở nhà sao?” “Đại ca ngươi dẫn Nhị đệ với em gái ngươi đi ôm củi rồi, còn tiểu đệ của ngươi không biết chạy đi đâu quậy phá, ăn xong cơm liền chạy.” Hàn Thế Thải cười, rót nước cho bọn họ uống.
“Tạ thím.” Năm Qua Thích cười nhận lấy.
“Với thím không cần khách sáo.” Hàn Thế Thải tâm tình rõ ràng là đặc biệt tốt.
Trương Tiểu Trân nhận lấy nước mẹ đưa cho, cười nói: “Mẹ, nhà mình khi nào thì sửa lại vậy?” Trong nhà so với lúc nàng đi thay đổi hoàn toàn.
“Năm kia cha ngươi cùng Đại ca ngươi đi chở ít gạch ngói về, liền cho nhà tu sửa lại một lần.” Hàn Thế Thải cười nói.
Bọn họ sống tằn tiện, những năm gần đây con gái gửi tiền về trừ một ít chi phí cần thiết, còn lại đều tiết kiệm cả.
Nhưng năm kia bởi vì con trai muốn cưới vợ, nhà cũ thực sự có hơi cũ nát, cho nên liền tu sửa lại trong ngoài một lần.
Tiền công thì không mất, nhưng gạch ngói rất đắt, hết hơn 200 đồng.
Nhưng nhà ở so với trước đây thật là thoải mái hơn nhiều.
Hàn Thế Thải lúc này nhìn thấy con gái mang theo con rể về, cũng thấy may mắn đã sửa sang nhà cửa, nếu không mang con rể về mà không có chỗ ở thì chẳng phải là trò cười sao?
Trương Tiểu Trân uống nước xong liền theo mẹ đi xem phòng ở, Trần Lệ người làm chị dâu cũng cùng đi, còn Năm Qua Thích thì nói chuyện phiếm với cha vợ.
Trương Phát hỏi chuyện bên quân đội.
Vì cha vợ hỏi nên Năm Qua Thích cũng trả lời hết những gì được hỏi.
Đang nói chuyện thì mấy người hàng xóm cũng tới.
Ai nấy đều đến xem Trương Tiểu Trân và Năm Qua Thích.
Nghe thấy tiếng ồn Hàn Thế Thải cũng dẫn Trương Tiểu Trân và Trần Lệ đi ra.
“Ôi chao, có phải Tiểu Trân nhà cô không vậy? Vừa nãy gọi ta ta còn không dám nhận ra, cứ nghĩ là con gái nhà ai chứ?” Một bà cô cười nói.
Bên cạnh một bà thím khác nói: “Vẫn là mắt tôi tinh, nhìn thấy lờ mờ có bóng dáng Tiểu Trân hồi xưa liền nghĩ có phải Tiểu Trân nhà bà không? Quả nhiên đúng là nó.” Hàn Thế Thải đương nhiên vui vẻ cười chào hỏi mọi người vào nhà, đồng thời giới thiệu Năm Qua Thích: “Đây là người yêu của Tiểu Trân, đến Thích, đây là Tứ thím, còn đây là Chu thím của con.” Năm Qua Thích liền cười chào hỏi mọi người: “Tứ thím, Chu thím tốt ạ.” “Tốt, tốt, con là người ở đâu vậy? Nghe giọng không giống người ở đây.” “Dạ, con ở tỉnh bên cạnh.” “Tỉnh bên cạnh à? Vậy cũng tốt, hai đứa quen nhau ở quân đội phải không?” “Dạ…” “…” Trương Tứ thím và Chu thím đều là người hoạt bát, nói chuyện rất nhiều, cũng không quên hỏi han chuyện nhà chuyện cửa, sau đó ánh mắt lại dán lên chiếc máy may.
Đợi khi biết đây là một trong những sính lễ của Năm Qua Thích, ai nấy cũng khen ngợi không thôi.
Quê nhà có mấy ai có điều kiện mà cho sính lễ hậu hĩnh như vậy?
Có thể chuẩn bị mười sáu chân hoặc hai mươi tư chân gì đó đã là khá lắm rồi.
Máy may kiểu này làm sao có thể cho được?
Nhìn khắp cả thôn Trương Gia này, cũng chỉ có bí thư chi bộ với đội trưởng là có đồng hồ mà thôi!
Có thể thấy con rể Năm Qua Thích này ra tay thật hào phóng.
Không phải sao, chuyện này rất nhanh đã lan khắp thôn.
Không chỉ trong thôn, mà cả Trương Tiểu Quyên, cô chị cả của nhà lấy chồng ở thôn bên, và cả Hàn Thế Vân là cô hai cũng đều nghe được tin tức này.
Chuyện hôn sự của Trương Tiểu Quyên trước đây là do cô hai Hàn Thế Vân giới thiệu, gả cho nhà đội trưởng ở thôn bên làm dâu.
Ngày không giàu có nhưng ấm no đủ đầy.
Hai người nghe tin cùng nhau trở về, Trần Hữu Tuyền thì hơi tức giận, hắn không trở về.
Đợi Hàn Thế Vân từ nhà mẹ đẻ mặt mày hớn hở trở về, hắn còn cười lạnh: “Cũng đâu phải Xảo Tuệ gả cho nhà giàu, ngươi cao hứng cái gì?” Chuyện này Trần Hữu Tuyền cả đời cũng không quên được!
Lúc trước nếu Hàn Thế Quốc thằng em vợ mang con gái lớn của mình đi thì bây giờ gả vào nhà giàu đã là con gái hắn rồi, của hồi môn hậu hĩnh cũng là của nhà mình, chứ đâu đến lượt nhà Trương Phát chứ?
Hàn Thế Vân thản nhiên nói: “Ngươi đừng có nói mấy chuyện này, gọi Xảo Tuệ đi? Đi rồi chưa gì đã có con sao, đừng có để người khác nghe được cười chê!” Nàng đặc biệt thấy may lúc trước thằng em và mẹ mình thông minh, đã chọn người kỹ càng, không đi tìm con gái lớn Trương Xảo Tuệ.
Con gái này của nàng thật không ra gì, về sau lén lút có người yêu, đến lúc bụng bầu gần hai tháng mới chịu nói.
Lúc đầu nàng không biết, cũng không để ý, hơn nữa nếm được trái ngọt nên hai đứa trốn tránh qua lại, đến lúc có thai hai tháng, nôn nghén nặng nề, bị nàng phát hiện nghi ngờ hỏi ra mới biết!
Hàn Thế Vân lúc đó thật sự tức giận.
Lúc này nghe Trần Hữu Tuyền nói vậy, nàng không hề khách khí.
Cũng may con gái này không đi theo thằng em trai, nếu không mặt mũi thằng em cô đã mất sạch!
Trần Hữu Tuyền: “…” “Mấy ngày nữa là đến đám cưới của Thích và Tiểu Trân, nghe nói mở bốn bàn tiệc, anh cả dặn tôi về nói cho ông một tiếng, kêu mấy ngày nữa sang đó ăn cơm.” Hàn Thế Vân nói với hắn.
Trần Hữu Tuyền hừ lạnh nói: “Còn mở đến bốn bàn tiệc à? Trương Phát giàu có vậy sao!” “Không phải anh cả mở, là do con rể của ông ấy mở, ông có đi không?” Trần Hữu Tuyền nghe xong càng hâm mộ cái gã con rể kia của người ta giỏi nổ hơn giỏi làm!
Cả năm có thấy vác nổi bình rượu về biếu bao giờ đâu!
Lần trước mới cho được có 20 đồng bạc!
Trần Hữu Tuyền tuy hơi bất mãn, nhưng không ăn không ngồi: “Đi chứ, sao lại không đi?” “Tao nói cho mày nghe, đến đó mày đừng có giở trò, nếu không tao với mày chưa xong đâu!” Hàn Thế Vân nói.
“Ha ha, bây giờ em trai của bà thành phó đoàn, bà còn có thể chưa xong với tôi à?” Trần Hữu Tuyền bất mãn.
Hàn Thế Vân không phản ứng hắn, nhưng Trần Hữu Tuyền là kẻ thông minh rất nhanh đã tỉnh táo lại, vội nói: “Tiểu Trân đây chẳng phải sắp lấy chồng sao? Lấy chồng cũng không thể ở lì nhà cậu được nữa?” “Mày đừng có ý đồ gì, lần này Tiểu Trân sẽ mang Tiểu Tuệ qua bên kia cho cậu giúp một tay.” Hàn Thế Vân nói.
Trần Hữu Tuyền tức giận: “Chị cả của bà cũng là một người không biết đủ, được một đứa con gái tốt rồi mà vẫn không biết thỏa mãn, lại còn một chén canh cũng không cho tôi!” “Tao cũng muốn chia cho mày chút cháo, nhưng Xảo Tuệ giờ lấy chồng rồi không nói, còn Xảo Châu lại là người thế nào chứ? Hôm kia tao kêu nó quét nhà, nó liền đẩy cho Xảo Đình, mà Xảo Đình cũng không làm, cuối cùng vẫn là Hiểu Dương đi quét!” Hàn Thế Vân vừa nói vừa bất lực.
Ba cô con gái không có một đứa nào là ngoại lệ, cả ba đứa đều giống cha chúng nó, gian dối xảo quyệt, miệng thì thao thao bất tuyệt nhưng làm thì không nên cơm cháo gì!
Cứ kêu làm việc là người này đẩy cho người kia, người kia lại đẩy cho người nọ!
Chỉ có thằng con út Trần Hiểu Dương là giống Hàn Thế Vân, từ nhỏ đã ôn hòa hiền hậu hiểu chuyện.
Trần Hữu Tuyền còn từng lo lắng: Ba cô con gái đều quỷ tinh ranh ma, con trai một lại chẳng phải ngốc sao?
Nhưng Hàn Thế Vân chưa từng lo, con trai do nàng sinh ra, nó có tính nết như thế nào lẽ nào nàng không biết?
Thằng bé thật sự là rất hiểu chuyện.
Trần Hữu Tuyền bị chặn đến cứng họng, lại không nói được gì!
Tức giận hắn đợi cô hai Trần Xảo Châu từ bên ngoài cùng thanh niên trí thức hẹn hò về liền lôi cổ nàng ra đánh cho một trận.
Trần Xảo Châu còn tưởng rằng chuyện mình với anh thanh niên trí thức bị lộ nên nhanh chóng khai báo thành thật: “Con không có thai, con chỉ mới hôn môi anh Chu, chứ con với anh ấy còn chưa làm chuyện đó!” Hàn Thế Vân: “…” choáng váng cả đầu!
Trần Hữu Tuyền cũng lảo đảo một phen, cái lưng vốn thẳng cuối cùng cũng cong xuống…
Bạn cần đăng nhập để bình luận