Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến

Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến - Chương 192: Không làm thì không chết (length: 7838)

Cố Hiểu Lan vừa đi, Cố Vân Lan liền thoải mái.
Giang Thiển đều có thể cảm giác được trên người nàng tản ra một cỗ từ trong ra ngoài cảm giác lỏng lẻo!
Đối với điều này Giang Thiển cũng có thể lý giải được.
Sinh tử đại địch từ trong cuộc đời của nàng bị triệt để đuổi đi rồi mà!
Bất quá đối với việc Cố Vân Lan cùng Bành Tuyết đã làm, Giang Thiển vẫn là không nhịn được kinh ngạc, ngầm cũng có hỏi Cố Vân Lan chuyện này.
Mặc dù có Hàn mẫu cái này bà bà ở đó, Cố Hiểu Lan cùng Cố Hiên ở giữa như thế nào nàng đã rõ ràng, điều này khiến Giang Thiển có chút bừng tỉnh đại ngộ.
Nhớ lại trước đây vì sao nhìn thấy Cố Hiên cùng Cố Hiểu Lan sẽ cảm giác giữa bọn họ là lạ!
Lúc đó không nghĩ ra, bây giờ suy nghĩ một chút, chẳng phải chính là giữa nam nữ ái muội sao?
Còn có sau này nàng nghe được Cố Vân Lan nói hai người bọn họ thiếu chút nữa bị hàng xóm các bà bắt được ầm ĩ hiểu lầm, nàng cũng đã ở trong lòng thầm nghĩ qua.
Bởi vì giả thiên kim dưỡng nữ cùng ca ca nhà dưỡng phụ gian díu cũng không phải là cái gì hiếm thấy kiểu tình tiết!
Nhưng không có bằng chứng đương nhiên không thể tùy tiện nói.
Kết quả sự thật chứng minh, cái khứu giác của cá ướp muối như nàng vẫn là rất nhạy bén nha!
Bất quá là làm thế nào mà bại lộ thì Giang Thiển thật sự không biết.
Không chỉ Giang Thiển đối với chuyện này tò mò, trong phòng làm việc Trình Miêu, Phùng Bác Văn bọn họ cũng muốn ăn dưa.
Những ngày này thật sự đều bị cái dưa to này làm cho rối rắm.
Bất quá Trình Miêu cũng cung cấp một thông tin, chính là trước có cùng Cố Hiểu Lan đi thị trấn, nhưng chính Cố Hiểu Lan đi bệnh viện kiểm tra lại không gọi nàng đi cùng.
Tám chín phần mười là lúc đó đã mang thai.
Nhưng tính toán, cũng không phải hoàn toàn khớp được?!
Trước mắt liền muốn hỏi thăm, vì sao Cố Vân Lan và Bành Tuyết lại biết tin nội tình.
Kế hoạch trước còn chưa thực thi, vì vậy Cố Vân Lan kín miệng, nhưng bây giờ sự tình đều xong, hai người kia cũng đã đạt được kết cục của mình, đương nhiên không có gì khó mà nói.
Bất quá đối với Phùng Bác Văn cùng Trình Miêu vẫn là không nói, dù sao cũng có chút làm mất mặt Bành Tuyết.
Cố Vân Lan cũng chỉ lặng lẽ nói với Giang Thiển.
Giang Thiển sau khi nghe xong cũng bội phục tâm thái của Bành Tuyết, còn muốn gặp một lần, xem mọi người có thể làm bạn được không?
Chỉ là liền bị Cố Vân Lan báo cho, "Ngươi chậm chân rồi, Bành Tuyết đã đi rồi."
"Đi? Đi đâu rồi?" Giang Thiển ngoài ý muốn.
"Xảy ra chuyện như vậy, nàng khẳng định không muốn ở lại đây nữa, cho nên vừa xong việc, nàng liền đi biên cương làm thanh niên trí thức rồi." Cố Vân Lan biết được rất rõ.
Bành Tuyết trước lúc rời đi còn đến tìm nàng.
Bành gia vốn chỉ có một mình nàng là con gái, kết quả còn đi biên cương, Bành xưởng trưởng và vợ rất bị đả kích.
Nhưng cũng biết xin lỗi con gái, thật sự không nên ép nàng kết hôn như vậy, cũng sẽ không bị cái tên Cố Hiên hỗn trướng kia làm tổn thương sâu sắc như vậy.
Thế mà cũng không hẳn.
Bành xưởng trưởng hai vợ chồng suy nghĩ nhiều rồi.
Cố nhiên Bành Tuyết là có tổn thương đến, nhưng nàng cũng sẽ không vì một kẻ không đáng mà lãng phí quá nhiều tinh thần!
Nàng chỉ là đơn thuần cảm thấy ở lại bên cạnh cũng không thú vị, nên không muốn ở nơi này nữa, lúc này mới đi biên cương.
Bất quá ở lần liên lạc sau này với Cố Vân Lan, nàng đã nói cho Cố Vân Lan, là nàng ở Tân Cương kết hôn rồi.
Cùng một anh bộ đội biên phòng kết hôn!
Cố Vân Lan nhận được tin tức kinh ngạc đến ngây người, lập tức hồi âm hỏi ngọn ngành.
Bành Tuyết cũng trả lời.
Tuy rằng là thư từ qua lại, nhưng Cố Vân Lan vẫn cảm nhận được tâm tình của Bành Tuyết từ trong hồi âm.
Hiển nhiên lần này kết hôn, Bành Tuyết rất vui.
Nàng ở trong thư nói với Cố Vân Lan về trải nghiệm yêu đương của mình, một người vốn tâm như chỉ thủy như nàng, lại bị anh bộ đội kia làm rung động, anh ấy rất tốt, lại rất yêu nàng.
Mà nàng cũng không thể khống chế được trái tim mình.
Dĩ nhiên, vì đã từng trải qua một cuộc hôn nhân, Bành Tuyết đã không giấu giếm, chỉ là đối phương cũng không để ý đến điều này.
Cho nên không chút do dự, liền kết hôn!
Đương nhiên, đó là chuyện về sau.
Quay lại chuyện hiện tại.
Lần này chuyện Cố Hiên đầu cơ trục lợi bị vạch trần ra, trong đó đã liên lụy đến không ít người, đều là những người có lợi ích liên quan.
Bởi vì Cố Hiên không thể một mình làm hết được, vậy còn những người khác thì sao, trong đó bao gồm cả Triệu Hữu Thuận cái tên thích làm cha này cũng có phần.
Cho nên tất cả đều bị một lưới bắt hết.
Thế cho nên trong nhà máy, tự nhiên lại trống ra không ít vị trí.
Lập tức, lại khiến cho mọi người ở khu nhà máy hết sức vui mừng, vị trí trống ra, chẳng phải họ có cơ hội sao?
Còn có viện gia thuộc quân khu bên này, một trong ba cái tên thợ đóng giày đáng ghét là Cát Lệ Hà liền vui sướng tột độ!
Vì sao?
Bởi vì em gái nàng là Cát Thải Hà gả cho người tên Lý Sơn đang làm việc ở xưởng lớn bên ngoài; trước đó vẫn làm dưới trướng Triệu Hữu Thuận, hiện tại Triệu Hữu Thuận bị lôi xuống rồi, một người có kinh nghiệm, mà năng lực cũng có như Lý Sơn thì thuận lý thành chương được thăng lên thôi!
Cát Lệ Hà biết tin xong, đương nhiên mừng cho em gái mình rồi.
Lúc Cát Lệ Hà qua thăm Cát Thải Hà, Cát Thải Hà đang ôm bụng bầu to ăn bánh bao.
Giờ điểm tâm này mới vừa trôi qua không bao lâu, nhưng đây chẳng phải là thèm ăn sao? Bụng lớn lên thì miệng cũng càng thèm.
Cho nên liền ăn thêm một cái bánh bao cho đỡ thèm!
"Ngươi cũng là có số hưởng, vừa mới gả vào, nam nhân liền được thăng chức!" Cát Lệ Hà không nhịn được cười nói.
Cát Thải Hà đưa cho chị mình một cái bánh bao, lại còn oán trách chị một câu, "Trước không phải chị còn nói em vô dụng sao? Sao giờ lại nói em có phúc?"
Trước kia nàng muốn gả cho Lý Sơn, chị nàng còn bĩu môi, rõ ràng không coi trọng.
Là chính nàng cảm thấy tốt; cảm thấy người này Lý Sơn kiên định, cho nên liền không quan tâm đến việc chị mình muốn nàng đi gả quan, sau khi báo với người nhà xong, nàng liền tự gả cho mình ở bên này.
Kết hôn xong nàng cứ tiếp tục đi làm, nhưng bây giờ bụng lớn, thật sự không làm được nữa, liền ở nhà.
Nhưng tiền lương của Lý Sơn đều đưa cho nàng giữ, nàng muốn ăn gì thì cứ mua, Lý Sơn một câu không có, ngược lại còn nhìn nàng ăn ngon, rất vui vẻ.
Cũng không thấy nàng có thai mập thì sao, liền hôm kia, còn mang nửa con gà nướng về cho nàng.
Gà nướng thơm nức mũi, không chỉ khó mua, mấu chốt là không hề rẻ a, nhưng hắn lại nỡ mua cho nàng mang về ăn, chính mình không ăn, đều nhường cho nàng ăn hết!
Hắn nói thấy nàng ăn, hắn vui!
Cát Thải Hà thật sự cảm giác mình đã gả đúng người rồi!
Mà lần này Lý Sơn được thăng chức ngoài ý muốn, thật ra cũng không liên quan gì đến nàng a, nàng có làm gì đâu.
Nhưng mẹ chồng nàng còn ôm đến hai cân trứng gà, khen nàng vượng phu đến, gả vào không bao lâu liền có thai, hiện tại con trai lại được thăng chức, đây không phải vượng phu thì là gì?!
Ở bên nhà chồng, Cát Thải Hà không hề bị bạc đãi!
Nàng hết sức may mắn mình lúc đó đã gả đúng người!
Cát Lệ Hà: "... Chẳng phải là lúc đó ta cũng không phản đối còn gì!"
Cát Thải Hà không nhiều đôi co, chỉ là nói: "Chị xem hai đứa con nuôi nhà Cố thủ trưởng ấy rõ là cuộc sống tốt không muốn, cứ thích giày vò, đều tự làm khổ mình hết cả rồi còn gì?"
Theo Cát Thải Hà, hai người nhà Cố kia chính là điển hình của việc không làm thì không chết.
Lưng tựa vào cây đại thụ Cố gia như vậy, thế mà còn có thể tự mình biến thành ra thế này, thật là không tiếc phúc mà!
Đáng đời!
Cát Lệ Hà: "..." Cô em gái này bây giờ cứng cáp rồi, quay sang dạy dỗ cả mình luôn rồi kìa!...
Bạn cần đăng nhập để bình luận