Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến

Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến - Chương 428: Học kỳ mới bắt đầu (length: 7639)

Cuộc sống hạnh phúc vui vẻ trôi qua luôn đặc biệt nhanh.
Chớp mắt năm cũng đã qua.
Rất nhanh liền nghênh đón năm mới đầu tiên, tiết Nguyên tiêu.
Mà vào ngày thứ hai của tiết Nguyên tiêu, Giang Thiển và Cố Vân Lan đều đến Bắc Đại trình diện.
Hàn Thế Quốc và Lục Trường Chinh lái xe đưa hai người họ đến đây.
Mặc quân trang, hoàn toàn không che giấu cấp bậc trên vai, lại đây hỗ trợ xách hành lý, trải giường chiếu nệm, không chỉ đơn thuần là sang xem vợ ở đâu mà còn là để tuyên thệ chủ quyền, cho các sinh viên biết, các nàng đều là người đã có chồng!
Cũng chẳng trách bọn họ như vậy.
Thực sự là vì vợ mình quá xuất sắc!
Dù là Giang Thiển hay Cố Vân Lan, đừng nhìn các nàng đều là mấy đứa trẻ đã làm mẹ, nhưng ra ngoài bảo các nàng là đại cô nương, người khác cũng không nghi ngờ!
Thật sự rất trẻ trung, thần sắc mặt mày cũng không chút mệt mỏi, tràn đầy sức sống, nhìn cứ như là đại cô nương vậy!
Hơn nữa vợ mình còn là nữ trạng nguyên.
Bọn họ có thể không đích thân đưa vợ đến đây báo danh sao?
Giang Thiển và Cố Vân Lan không ở cùng chỗ, nhưng cũng chỉ cách nhau hai phòng ký túc xá.
Hai người đều rất hiểu rõ ý của đàn ông là gì, tuy rằng họ nói muốn đến hộ giá hộ tống, để người khác khỏi ghen ghét bắt nạt các nàng, nhưng hai người đều biết rất rõ bọn họ đến làm gì.
Tuy vậy cũng không ngăn họ triển lãm sự hiện diện của mình.
Bởi vì như bọn họ nói, mặc quân phục đến một vòng, thực sự có thể giảm bớt không ít phiền toái.
Thấy không, Hàn Thế Quốc vừa đi, ba bạn cùng phòng liền bày tỏ thiện ý với Giang Thiển, lần lượt tự giới thiệu.
Một người tên Đổng Dung Dung, một người tên Trần Vân, còn một người tên Chu Bông, ký túc xá tổng cộng sáu người, hai người khác đã ra ngoài.
Nhưng Giang Thiển vừa giới thiệu làm quen với ba bạn cùng phòng, liền thấy hai người nữa tới.
Đối phương cũng tự giới thiệu, mọi người làm quen nhau một phen.
Giang Thiển cảm nhận ban đầu thấy mọi người cũng không khó chung sống, cho nên vấn đề không lớn.
Nhưng Cố Vân Lan bên kia lại không có vận may tốt như vậy.
Này vừa thu xếp xong đến đây, hai người đi ra ngoài dạo một chút, Cố Vân Lan đã bắt đầu tức giận, "Ký túc xá của ta có một con nhỏ cứ như bị bệnh, Trường Chinh vừa đi đã ở đó âm dương quái khí, nói là khoe khoang cái gì, coi bộ ai chưa từng thấy quân nhân ấy!"
Giang Thiển giờ có thể khẳng định nhà mình tỷ muội là khí vận chi nữ.
"Ngươi cẩn thận ký túc xá của mình, ta cảm thấy ký túc xá của ngươi có lẽ sẽ không ít phiền phức."
Cố Vân Lan nói: "Ngươi cũng cảm thấy vậy phải không?"
"Ừm." Giang Thiển gật đầu.
Tỷ muội này, thân phận nữ chính cuối cùng nhất định viên mãn không sai, nhưng quá trình tuyệt đối là ly kỳ khúc chiết.
"Haiz, ta vào đã cảm thấy khí tràng không hợp với bên đó rồi, ngươi nói tại sao ta xui xẻo vậy chứ!" Cố Vân Lan thở dài.
Giang Thiển cũng hết cách, đời người tỷ muội đều được sắp đặt ổn thỏa, gặp khó khăn này chỉ có thể đối mặt mà vượt qua, trốn cũng không trốn được.
Vì trốn tránh liền sẽ có chuyện khác theo sau mà tới.
Giang Thiển giờ đã sớm xác định điều này.
Nhưng vấn đề không lớn, vì dù quá trình thế nào, kết cục nhất định hoàn mỹ.
Mà cũng từ hôm nay, hai người bắt đầu cuộc sống vườn trường, đều bắt đầu vùi đầu vào trạng thái học tập bận rộn.
Lúc này mọi người như một miếng bọt biển bị ép dẹp, đến đây trong biển tri thức đại học, tất cả đều đang liều mạng tranh giành hấp thu tri thức!
Dù là Cố Vân Lan hay Giang Thiển, đều bị không khí đó nhuộm, đều đang cố gắng học tập.
Nhưng sẽ nhớ đến con cái.
Lớn thì không sao, nhưng còn nhỏ Lục Lâm và tiểu Lão Tứ, từ sau khi hai người sinh ra, Cố Vân Lan và Giang Thiển hai người mẹ chưa từng rời xa bọn chúng.
Hai người đương nhiên nhớ con.
Đến thứ bảy, vì ngày mai là ngày nghỉ, Giang Thiển và Cố Vân Lan đều tranh thủ về sớm, có thể ở lại một buổi tối!
Tuy có bà nội và bà ngoại trông nom, nhưng nhìn Giang Thiển và Cố Vân Lan về, hai bé trai đang vui vẻ chơi đùa ngây người ra một chút, rồi như chịu ủy khuất lớn lao, òa lên khóc!
Vứt đồ chơi trên tay, liền đồng loạt giang tay về phía mẹ mình.
Giang Thiển và Cố Vân Lan đều đau lòng hết cả, lúc ấy ôm con trai dỗ dành.
Cố phu nhân làm xong cơm sang xem thấy, lập tức dở khóc dở cười, cùng Hàn mẫu cười nói: "Cứ như là bọn họ chịu uất ức lắm không bằng."
Hàn mẫu cũng cười, "Con nít thấy mẹ, khóc ba trận không sao, đều vậy cả thôi!"
Giang Thiển và Cố Vân Lan dù đều cảm tính đỏ cả mắt, nhưng cũng cảm thấy buồn cười.
Cố Vân Lan ôm Lục Lâm cùng Cố phu nhân về, Giang Thiển cũng ôm tiểu Lão Tứ không rời, vừa nói chuyện với con vừa giải thích là mẹ đi học nên về trễ, mẹ cũng nhớ con lắm vân vân.
Dỗ dành mãi cũng coi như đã dỗ được tiểu gia hỏa nín khóc.
Nhưng hắn đặc biệt quyến luyến mẹ, đi đâu cũng muốn theo mẹ, Giang Thiển vui vẻ chiều con, không buông tay.
Hàn Gia Đằng, Hàn Gia Hồng, và Hàn Gia Ý bọn anh trai từ nhà Tần trở về thăm mẹ, tuy rất vui nhưng đều đã lớn rồi.
Đã qua cái tuổi đặc biệt quấn mẹ.
Trước kia bọn họ còn nhỏ, Giang Thiển đi Dương Thành công tác về, bọn họ cũng chẳng hơn gì, đều không nén được cảm xúc.
Nhưng bây giờ quan tâm đều là: "Mẹ, mẹ ở đại học thích ứng tốt không? Có bạn nào bắt nạt mẹ không?"
Mối quan tâm đã thay đổi.
Giang Thiển cười nói, "Không có, các sinh viên đều dễ chung sống."
Mấy anh trai yên tâm, hiển nhiên là phải nghe chính miệng mẹ nói, nên đều lại gần mẹ.
Hàn Thế Quốc về đến thấy cảnh tượng này, người đàn ông mặt mày đều mang theo ý cười.
"Tiểu cữu, rửa tay chuẩn bị ăn cơm." Trương Tiểu Tuệ bưng nồi thập cẩm đi ra.
Trong có sườn, có củ sen, có trứng gà, đậu v.v...
"Được." Hàn Thế Quốc đáp, cũng gọi mẹ và bọn nhỏ rửa tay ăn cơm.
Lớn còn đỡ, nhưng tiểu Lão Tứ cứ bám trong ngực mẹ, không chịu đi đâu.
Lúc ăn cơm, cũng như thường muốn ngồi trong lòng mẹ, muốn mẹ đút từng miếng cho ăn.
Tam ca trề môi, "Lão Tứ xấu hổ, lớn vậy rồi còn ăn cơm đòi mẹ đút."
Lão Tứ không quan tâm lời của Tam ca, lắc đôi chân ngắn ngủn ngồi trên đùi mẹ, ăn ngon không chịu được.
Ăn xong cơm, vẫn muốn mẹ lau miệng, buổi tối còn muốn mẹ tắm chân nhỏ, sau đó ngủ cùng mẹ, đẩy ba ra xa bảo đừng lại gần.
Nhưng ba của hắn cũng không nóng nảy, đọc sách, chờ đọc xong hết chuyện đến thì, tiểu gia hỏa này đã ngủ rồi.
Khóe miệng còn vương một nụ cười vì được mẹ dỗ nên tâm tình rất tốt.
Hàn Thế Quốc nhìn đều mang vẻ tươi cười, nhưng không muốn lãng phí thời gian, nhớ vợ quá rồi.
Giang Thiển nũng nịu đánh nhẹ hắn một cái, rồi mặc hắn vậy...
Bạn cần đăng nhập để bình luận