Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến

Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến - Chương 408: Đi học đại học liền ném phu khí tử? (length: 7878)

Giang Thiển còn ở đơn vị làm việc, liền nhìn thấy tờ báo này.
Hàn Thế Quốc còn tranh thủ thời gian nghỉ trưa, chuyên môn tìm đến nàng nói chuyện này, bởi vì hắn biết tức phụ mình vẫn luôn có ý định này, muốn đi học đại học!
Cho nên tin tức trọng đại này vừa đưa ra, Hàn Thế Quốc liền đến ngay.
"Tức phụ, ngươi có muốn tham gia thi đại học không?" Hàn Thế Quốc vừa đến đã hỏi.
Giang Thiển cười một tiếng, "Muốn." Đã sớm đang chờ, đương nhiên muốn tham gia kỳ thi đại học lần này!
Hàn Thế Quốc rất ủng hộ, "Vậy thì đi nói với lãnh đạo một tiếng, ngươi về nhà ôn tập đi!"
Buổi chiều Giang Thiển liền đến nói chuyện với lãnh đạo, lãnh đạo cũng đồng ý, "Ta cũng thấy cô nên đi thi!"
Tuy rằng năng lực của Giang Thiển không thể nghi ngờ, nhưng trình độ của nàng chỉ là cấp ba đây là khuyết điểm của nàng, nhưng nếu có thể nâng cao trình độ, sau này sẽ tiền đồ vô lượng!
Cho nên lãnh đạo đương nhiên sẽ không ngăn cản, trực tiếp liền bảo nàng tạm dừng công việc để chuẩn bị thi đại học.
"Đa tạ lãnh đạo!" Giang Thiển cũng cười một tiếng.
"Cố gắng thi, bên này rất hoan nghênh cô!" Lãnh đạo nói với nàng.
Thời gian làm việc hơn nửa năm, năng lực làm việc của Giang Thiển không thể nghi ngờ, là người thực dụng đúng nghĩa, đây là nhân tài hiếm có!
Nếu như đợi học đại học xong mà cô ấy nguyện ý quay lại, bộ ngoại giao sẽ vô cùng hoan nghênh!
Từ ngày này trở đi, Giang Thiển liền về nhà ôn tập.
Không chỉ có mình nàng, Cố Vân Lan cũng như vậy.
Cố Vân Lan học đại học mới được một năm, nhưng lúc đó quá hỗn loạn, bị bắt bỏ học nên cô ấy đi tìm Tần phu nhân.
Tần phu nhân giúp cô ấy, cho nên có thể thi đại học lần nữa để tiếp tục học đại học!
Lục Trưởng Chinh đối với việc này cũng không phản đối, ngược lại còn hết sức ủng hộ, đợi tức phụ đi học đại học, hắn định gửi con trai út đến nhà trẻ.
Nhưng không cần nữa, bởi vì Cố phu nhân gọi điện thoại tới, bà muốn đến đây giúp trông cháu ngoại.
Năm nay anh cả của Cố Vân Lan một lần nữa trở về căn cứ cũ, hiện tại Cố thủ trưởng cùng cả nhà con trai cả ở chung một chỗ, không sợ không có ai chăm sóc.
Cho nên Cố phu nhân biết tin thi đại học được khôi phục liền chuyên môn gọi điện thoại tới hỏi, bà vẫn luôn biết con gái muốn tiếp tục học đại học.
Biết con gái thật sự muốn đi thi, bà liền không nói hai lời bày tỏ muốn đến đây giúp trông nom.
Chờ tiểu cháu ngoại lớn hơn một chút, đến lúc đó sẽ gửi đến nhà trẻ cũng được!
Cố Vân Lan đương nhiên rất cao hứng, tuy rằng có thể gửi con đến nhà trẻ, cũng có thể gửi sang nhà Hàn bên cạnh, Giang Thiển kêu nàng đừng gửi trẻ, bên đó nhiều trẻ con, có vài đứa bé bị cảm cha mẹ vẫn phải đưa đến dù có đi làm, rất dễ lây bệnh.
Kêu nàng trực tiếp đưa qua, Hàn mẫu cũng đồng ý, trông một đứa là trông, trông hai đứa cũng vậy, không thành vấn đề, đứa bé Lục Lâm này cũng dễ trông, không khó khăn.
Cố Vân Lan bị thuyết phục, vốn cũng định trước tiên để con ở nhà Hàn cùng nhau nuôi, nhưng nếu mẹ mình rất muốn đến, nàng đương nhiên thích để cho bà qua.
Hơn nữa cùng với hoàn cảnh lớn tốt lên, hiện tại Cố phu nhân cùng Tần phu nhân hai chị em kết nghĩa Kim Lan đã sớm khôi phục liên lạc qua điện thoại, hai chị em đã lâu không gặp, đã sớm mong ngóng.
Có Tần phu nhân ở, Cố phu nhân nếu qua đây giúp trông con, cũng sẽ không nhàm chán.
Sau khi tin tức thi đại học khôi phục được đưa ra, Giang Thiển cũng đã nói chuyện điện thoại với Tứ ca.
Giang Thủ Xuyên và Tưởng Phương cả hai vợ chồng đều định đi thi, bởi vì đều tốt nghiệp cấp ba.
Đặc biệt Giang Thiển đã sớm nhắc nhở qua, lần về nhà ăn tết những năm 70, đã chuyên môn nói chuyện, bảo bọn họ xem kỹ sách, bọn họ đều hiểu ý ngầm của nàng!
Cho nên Giang Thủ Xuyên cùng Tưởng Phương hai vợ chồng, mặc dù không có chuyên môn đi ôn tập, nhưng lúc rảnh rỗi cũng có xem qua sách.
So với bọn họ, Tam tẩu Tô Chỉ Nhu có thể nói là người vui vẻ nhất.
Thật sự, nàng thật vui, những năm gần đây nàng chưa từng bỏ rơi kiến thức, dù sao vốn chính là dạy học ở trường tiểu học nên bản thân cũng vẫn luôn tin tưởng vững chắc sau này nhất định sẽ khôi phục thi đại học!
Cho nên lần này, có thể nói nàng đã đón đầu được ngọn gió!
Cùng với nàng có thể ôn tập còn có đại tôn tử của Lão Giang gia, năm nay đã mười bảy tuổi Giang Vi Quốc!
Nhưng so với Tam thẩm Tô Chỉ Nhu có thể học thuộc hết kiến thức thì Giang Vi Quốc cơ sở không tệ, nhưng vẫn còn hơi thiếu.
Dựa vào đề thi Tô Chỉ Nhu cho cậu làm, thi đậu đại học không thành vấn đề, nhưng nếu là trường trọng điểm của tỉnh, có thể sẽ hơi khó khăn.
Thực ra có thể thi đỗ đại học, vậy cũng đã là cực kỳ xuất sắc rồi, Giang phụ và Chu Quế Vân là ông bà nội nên yêu cầu thật không cao như vậy, còn cha mẹ Giang Thủ Hải và Triệu Ái Anh hai vợ chồng cũng không có yêu cầu cao đến thế.
Nhưng Tô Chỉ Nhu rất muốn phụ đạo cho cháu trai Giang Vi Quốc, không chỉ đơn giản dạy Giang Vi Quốc, bởi vì bản thân nàng là thanh niên trí thức, nên cũng có thanh niên trí thức khác đến mượn sách còn có thỉnh giáo gì đó.
Tô Chỉ Nhu không từ chối, rất hào phóng cho mượn.
Nhưng cũng có người bắt đầu nói nhảm sau lưng, còn có người chuyên môn tìm Chu Quế Vân đang làm bà nội để nói.
Nói là để đại tôn tử Giang Vi Quốc đi thi, để tranh quang cho nhà thì thôi đi, nhưng con dâu Tô Chỉ Nhu này là thanh niên trí thức, nếu như thi đỗ, lên đại học, về sau không phải sẽ quen biết những bạn nam sinh viên khác sao?
Như vậy có còn quay về không?
Đối với những người có ý đồ gây chuyện thị phi này, Chu Quế Vân liền mắng thẳng mặt!
Tô Chỉ Nhu là loại người gì, bà có thể không biết sao? Tình cảm của nàng và Lão tam tốt bao nhiêu, bà có thể không biết sao?
Lão tam mỗi tuần đều muốn về!
Hai người kết hôn đã nhiều năm, nhưng vẫn tốt quá mức.
Còn có thể vì đi học đại học mà bỏ chồng con sao?
Con dâu cũng không phải bị bạc đãi ở nhà chồng, ở nhà chồng những năm gần đây, con bé sống rất tốt!
Không phải Chu Quế Vân là bà Vương bán dưa tự khen dưa mình ngon, điều kiện nhà mình như này, quan hệ nhân mạch như này, không ít người trong thành còn không sánh bằng!
Cũng không phải nói người trong thành nhất định sẽ phát đạt!
Hơn nữa cháu nội cháu ngoại đều lớn đến vậy rồi? Đây chính là con ruột sao có thể bỏ đi mà không về?
Chuyện này Chu Quế Vân đều không nói với Tô Chỉ Nhu, nhưng mấy thanh niên trí thức nghe được mấy chuyện dài ngắn này, liền nói cho Tô Chỉ Nhu nghe.
Tô Chỉ Nhu cũng tìm bà bà để nói, "Con là con dâu nhà Giang, là vợ của Giang Thủ Hà, là mẹ của các con, mặc kệ con đi đến đâu, điểm này đều không thay đổi được."
Chu Quế Vân cười nói: "Nương biết, con không cần phải để ý đến những gì người ngoài nói, ta không cần đoán cũng biết các nàng đang ghen ăn tức ở, ghen tị nhà chúng ta có mấy người đi thi đại học! Con cứ yên tâm mà ôn tập, đừng để ý những chuyện khác!"
Tô Chỉ Nhu cười, nàng tự nhiên hiểu rõ con người bà bà, tuyệt đối không phải là loại phụ nữ nông thôn thiển cận tầm thường!
Đợi Giang Thủ Hà từ trong thành về, nàng cũng kể cho hắn nghe lời của bà bà nàng.
"Em nghe mẹ là được, chúng ta đều ủng hộ em." Giang Thủ Hà ôm nàng nói.
"Anh thật không sợ em đi là không trở lại sao?" Tô Chỉ Nhu nhìn hắn cười nói.
"Không sợ." Giang Thủ Hà đến gần hôn lên, "Anh biết em không nỡ chúng ta."
"Nghĩ đến nếu như đi học đại học sẽ phải xa các anh, em bây giờ đã thấy luyến tiếc rồi." Tô Chỉ Nhu dựa vào trong lòng hắn nói…
Bạn cần đăng nhập để bình luận