Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến

Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến - Chương 85: Công tâm sách lược (length: 7843)

Giang Thiển nhận nhiệm vụ đầy đắc ý.
Hơn nữa bởi vì thân phận quân tẩu của nàng, Đổng Lương còn đặc biệt tin tưởng, chỉ lấy của nàng mười đồng tiền thế chấp, liền để nàng mang nhiệm vụ cần phiên dịch đi.
Hơn nữa nói cho nàng biết, phiên dịch dễ dàng lấy được, nhưng nếu không rảnh có thể gửi thư lại đây, cái này cũng tương tự.
Giang Thiển liền nói với hắn được, sẽ gửi thư, bởi vì nàng cũng không chắc chắn bảo đảm mình, một con cá muối như nàng, lần sau có bằng lòng ngồi xe lâu như vậy lại tới tỉnh thành bên này hay không.
Cho nên có thể gửi thư thì cứ gửi, mặc kệ là tiền nhuận bút hay nhiệm vụ phiên dịch, đều trực tiếp gửi thư qua lại a?
Đổng Lương tỏ vẻ không có vấn đề.
Bỏ tài liệu vào trong túi mang theo, Giang Thiển liền cùng Hàn Thế Quốc rời đi.
Chuyện này làm xong, tâm tình Giang Thiển hiển nhiên vô cùng tốt.
"Vui vẻ vậy sao?" Trong mắt Hàn Thế Quốc mang theo ý cười.
"Đương nhiên vui vẻ, đơn vị ta một tháng tiền lương 35, hiện tại lại nhận thêm công việc phiên dịch này, với tốc độ của ta, một tháng tiền nhuận bút phỏng chừng cũng có thể đặt nền tảng 50, hai khoản tiền lương cộng lại không phải so với ngươi kiếm được ít sao?"
Hàn Thế Quốc gật đầu, "Giỏi thật!"
Cô vợ nhỏ này của mình thật sự là rất giỏi, có thể kiếm được tiền mà người khác không kiếm được!
Giang Thiển cười nhìn hắn, "Nếu ngươi muốn ở trong quân đội làm tốt, ta đây ủng hộ ngươi, nhưng nếu ngươi không muốn làm, cảm thấy mệt, muốn lui cũng có thể lui, ta nuôi ngươi được."
Lời này vừa ra, làm Hàn Thế Quốc đều ngây người, "Ngươi nuôi ta?"
Hắn lớn như vậy, nhưng trước giờ chưa từng nghe qua luận điệu phụ nữ nuôi đàn ông.
"Đúng vậy, chẳng lẽ không được sao? Nếu ngươi không muốn làm, liền về nhà nấu cơm trông con, việc kiếm tiền ta làm được, ta cũng đâu phải không nuôi nổi gia đình."
Hàn Thế Quốc có chút dở khóc dở cười, "Nếu ta thật sự lui về, không kiếm được tiền nuôi không nổi nhà, ngươi còn muốn ta?"
"Đây gọi là cái gì, ta gả cho ngươi đâu phải vì ngươi kiếm được bao nhiêu tiền mới gả, là ta nhìn trúng người này của ngươi, nếu ta không coi trọng ngươi, một tháng ngươi kiếm một trăm lẻ một nghìn ta cũng không thèm khát."
Giang Thiển tuy rằng là cá muối, nhưng nàng vẫn rất có nguyên tắc, sao có thể tùy tiện gả?
Hơn nữa nàng còn có một không gian chưa dùng tới đâu, nhiều vật tư như vậy, nhiều vàng tươi như vậy.
Nàng cũng không thiếu tiền, không thiếu ăn uống, lấy chồng đương nhiên phải tìm người vừa mắt, xem không cay mắt.
Hàn Thế Quốc bị những lời này của cô vợ nhỏ làm cảm động, kéo nàng vào một góc hẻo lánh nói chuyện, nhìn vào mắt nàng, "Dù là kiếm không được tiền, cũng sẽ không ghét bỏ ta, sẽ không cảm thấy ta vô dụng?"
"Sao ngươi lại nghĩ vậy chứ? Ta xưa nay sẽ không cảm thấy vậy. Thế Quốc, ta nuôi gia đình được mà." Giang Thiển rất nghiêm túc nói.
Hàn Thế Quốc nhịn không được liền hôn một cái tới.
Bất quá chỉ chạm khẽ hai lần, ở bên ngoài hắn không dám quá xằng bậy.
Nhưng bị lời này của cô vợ nhỏ nhà mình dỗ dành, tâm tình Hàn Thế Quốc đặc biệt tốt.
Nhưng cô vợ nhỏ nhà hắn thủ đoạn vẫn chưa dừng lại, dẫn hắn tới trung tâm thương mại mua sắm.
"Đôi khi với chính mình cũng nên tốt một chút, đừng chỉ lo nghĩ tốt cho ta, rách rồi cũng không đổi, ta mua cho anh vài đôi mới."
"Áo lông trên người cũng không dày, đó chỉ là cái áo lót thôi, mua cho anh một bộ đầy đủ đi, đừng ỷ vào mình còn trẻ mà không coi lạnh ra gì."
"Áo khoác lông dê này không giống áo quân phục của anh, tuy không bằng áo quân phục giữ ấm nhưng lúc không quá lạnh anh có thể mặc cái này, anh xem cái này, mặc lên người anh đẹp trai lắm?"
"Khăn quàng cổ cũng nên mua, anh cũng đâu có cái nào, mua hai cái để anh đổi mà đeo, em biết lúc huấn luyện anh không dùng được, nhưng lúc bình thường thì được, cũng không phải ngày nào cũng huấn luyện."
"Giày, giày rất quan trọng, đôi giày da này anh thử xem, da thật đó!"
"Thắt lưng của anh cũng nên thay đi, cái cũ rách hết cả da rồi, hai cái này anh xem thế nào? Cũng là da thật, em thấy đều hợp với khí chất của anh."
"..."
Hàn Thế Quốc bị cô vợ nhỏ nhà mình dẫn đến trung tâm thương mại, liền trải qua một phen mua sắm lớn.
Hắn muốn nói không cần mua cho hắn nhiều như vậy, nhưng cô vợ nhỏ rất kiên trì, hơn nữa lại có lý lẽ.
Coi như là nghe theo cái miệng nhỏ nhắn kia của nàng nói ra, nghe vào tai hắn quả thực giống như trong mùa đông uống một ly nước ấm ngâm mật ong vậy.
Vừa ấm vừa ngọt.
Không hề khoa trương, Hàn Thế Quốc lớn như vậy, còn chưa có ai đối tốt với hắn như vậy, thương hắn như vậy.
Cho dù là mẹ hắn, thương cũng không phải kiểu thương như vậy, không nỡ cho hắn tiêu nhiều tiền thế này.
Nhưng vợ lại nỡ, nàng đặc biệt nỡ chi tiền cho hắn, một chiếc áo lông cừu là ba tháng tiền lương của người bình thường, ánh mắt của nàng còn chẳng hề chớp một cái.
Khăn quàng cổ một chiếc hơn mười đồng, nàng một hơi cầm cho hắn hai chiếc, muốn hắn thay mà đeo.
Đúng vậy, hắn không chỉ có khăn quàng cổ, còn có thể thay mà đeo.
Bất quá thay mà đeo thì không cần thiết, dưới sự kiên trì của Hàn Thế Quốc, cuối cùng cũng chỉ chọn một chiếc khăn quàng cổ.
Giang Thiển cũng tùy hắn.
Dù sao nàng chính là muốn làm mới cho hắn từ đầu đến chân, kể cả chiếc quần len bên trong, cũng không biết bao nhiêu năm trước đã cũ rách lắm rồi.
Hắn như cũ cứ mặc tiếp.
Nhưng bây giờ đã kết hôn, nàng lại không nỡ hắn chịu khổ như vậy, trong nhà không thiếu chút tiền này, những thứ cần mua sắm chuẩn bị đều mua sắm chuẩn bị!
Tính đi tính lại thật sự tốn không ít tiền, chỉ là Giang Thiển không để ý, chi tiêu chính là để vui vẻ.
Hán tử nhà nàng, khóe miệng căn bản không hạ xuống được, ánh mắt nhìn nàng, ngọt hơn mật ba phần.
Hàn Thế Quốc muốn mấy thứ này sao?
Không, không phải, Hàn Thế Quốc muốn chính là việc cô vợ nhỏ nỡ tốn tiền trên người hắn, muốn việc vợ coi trọng hắn, khiến hắn cảm giác mình có một vị trí đặc biệt quan trọng trong lòng vợ.
Đây mới là nguyên nhân khiến khóe miệng Hàn Thế Quốc khó hạ hơn cả súng AK.
Thảo nào mấy người bạn chiến hữu đã có vợ đều khuyên hắn mau cưới một người đi!
Cảm giác có vợ thương, thật là quá tuyệt vời!
Vợ tốt, còn thể hiện ở cuộc sống của hắn!
Cho dù là trên giường hay dưới giường, dù là về tinh thần hay vật chất, có vợ hay không, thật sự khác nhau một trời một vực!
"Vợ, em cũng mua một ít đi." Hàn Thế Quốc đương nhiên cũng không quên vợ.
Giang Thiển không cần, "Quần áo của em anh cũng không phải không thấy, áo bông, áo khoác lông, mũ, khăn quàng cổ, bao tay, giày, cái gì cần em đều có."
Có không gian trong tay, nhiều vật tư như vậy, ngược đãi chính mình là điều không thể xảy ra, nàng đâu phải ngốc.
Đi dạo một vòng, sau khi mua cho Hàn Thế Quốc đầy đủ mọi thứ, thời gian đã đến buổi trưa.
Hai người lại tới nhà hàng trong khách sạn ăn cơm, nhưng không hề tiếc tiền, gọi những món ăn nổi tiếng ở đây, dù sao cũng là dịp hiếm khi mới vào một chuyến, lẽ nào lại không ăn gì mà về sao.
Chắc chắn là không được, nhất định phải ăn ngon một chút, coi như đi một chuyến không uổng.
Ăn xong xuôi an vị lên xe buýt lại tới nhà ga chờ xe.
Có kinh nghiệm mấy chuyến xe không bao giờ đúng giờ, Giang Thiển cũng đã ngoan ngoãn rồi, nếu không bỏ lỡ chuyến xe thì coi như không về được.
Bọn họ không có giấy giới thiệu, đến lúc đó muốn ở nhà trọ cũng không được!
Cho nên tốt nhất cứ thành thật, tới sớm mà chờ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận