Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến

Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến - Chương 120: Khiến hắn nhà mang ơn! (length: 7715)

"Hừ!" Giang Nguyệt hừ lạnh một tiếng, xoay người đi trở về phòng.
Thủ Lưu tức phụ trợn tròn mắt, đối Tôn Thị nói: "Nương, ngươi vừa nãy thật nên khuyên nhủ tiểu muội cho tốt vào, đây là cái kiểu gì vậy? Mối hôn sự này vốn là do nàng cầu mà có, kết quả lại thành oan gia, lại nói ai lại có kiểu như nàng chứ? Gả cho người ta làm con dâu, vậy mà còn muốn đợi mẹ chồng hầu hạ, nàng cũng không tự nhìn lại mình xem, chính mình có cái mệnh của cô em họ kia sao!"
Tôn Thị mắng: "Ngươi nói cái gì nói bậy, cùi chỏ ngươi có kiểu giơ ra ngoài như vậy à!"
"Ta đây không phải cũng là vì tiểu muội tốt sao? Người ta phải tự biết mình có bao nhiêu cân, đừng có mà bày trò hát tuồng như vậy, lòng cao hơn trời, mệnh mỏng như giấy bạc! Ngày ngày còn cảm thấy mình giỏi giang lắm, nhà chồng nhà mẹ đẻ đều phải nâng niu cung phụng để nàng vừa lòng, nàng là ai chứ? Tưởng mình là cọng hành cũng phải có người nhặt lên mà xào sao!" Thủ Lưu tức phụ vốn đã không quen với bộ dạng của cô em chồng rồi.
"Ngươi bớt cãi đi." Giang Thủ Lưu nói với nàng.
Thủ Lưu tức phụ bĩu môi, chẳng lẽ nàng nói sai à?
Cô em chồng này làm ra vẻ thần thánh cái gì chứ? Lúc nào cũng ra bộ rất đáng gờm, rất khinh thường người khác, kỳ thực thì có ra gì đâu!
Tôn Thị liếc xéo nàng một cái, cũng chẳng buồn phản ứng, đi vào tìm con gái.
Bởi vì dù Thủ Lưu tức phụ có nói sai chỗ nào đi nữa, nhưng cái tính khí này của con gái đúng là cần phải sửa đổi một chút!
"Hối hận chưa? Rõ ràng là một mối hôn sự tốt đẹp, con nói không cần là không cần, giờ nhìn xem Giang Thiển giờ ra sao rồi? Nhà chồng coi nó như bảo bối, vừa mới mang thai đã được chăm sóc hầu hạ! Rồi nhìn lại con mà xem, con đang sống những ngày tháng thế nào, nhà chồng có coi con ra gì không? Đến một cọng cỏ còn đáng giá hơn con!" Tôn Thị cũng nhịn không được, móc mỉa con gái một trận!
Bà cũng tức giận, một mối hôn sự tốt như vậy lại để vuột mất vào tay người khác, giờ con gái còn thường xuyên chạy về nhà mẹ đẻ ở, trong thôn ai không đang nhìn vào cười chê?
"Nương, người muốn sao đây? Chị dâu đã sỉ nhục ta, người cũng muốn sỉ nhục ta phải không? Người đừng quên, nhà mình có được cuộc sống như ngày hôm nay là nhờ có ai, không có ta, các người có thể nhanh như vậy mà trả hết nợ nần của đại phòng sao? Còn có thể tích góp được nhiều của cải như vậy sao?" Giang Nguyệt mắng.
Trải qua một mùa đông buôn bán, Tôn Thị trước sau đưa một khoản tiền lớn sang, đã hoàn toàn trả sạch nợ nần của Đại phòng.
Không những vậy, trong nhà còn tích góp được một khoản tiền!
Hơn nữa, công việc nàng đang làm, nếu mà bán đi, cũng có thể bán được một số tiền lớn.
Đây đều là tài sản của gia đình!
Tôn Thị không muốn tranh cãi với con về chuyện này, bà nhỏ nhẹ khuyên nhủ: "Con cũng không thể cứ tiếp tục như thế được, con gả đi cũng đâu có ngắn ngày, chuyện mang thai trước đây là hiểu lầm, nhưng giờ con cũng không có tin tức tốt gì..."
"Người muốn ta có tin tức tốt thế nào đây? Sau khi gả đi, Vương Hạc Tùng đến cả chạm vào ta cũng không hề chạm!" Giang Nguyệt tức giận nói.
Tôn Thị ngẩn người, bà vốn không biết chuyện này, vẻ mặt kinh hãi, "Hắn vậy mà đến cả chạm vào con cũng không? Chẳng lẽ hắn không được?"
Giang Nguyệt: "Hắn có được hay không chẳng lẽ ta lại không biết sao, chẳng qua hắn cảm thấy ta lừa hắn, nên mới không chịu chạm vào ta, hắn đây là vẫn còn nhớ thương Giang Thiển!"
Vương Hạc Tùng về cơ bản không có một chút vấn đề nào về cơ thể, nếu không thì trước khi cưới bọn họ có thể có được chuyện đó sao?
Chỉ là sau khi kết hôn, chuyện nàng giả mang thai bị bại lộ, hắn liền oán giận thật sự không hề chạm vào nàng nữa!
Cho nên nàng có thai bằng cách nào, bảo nàng đi tìm ai mà có thai?
Tôn Thị tức muốn chết, "Hắn sao lại như vậy, hai đứa kết hôn rồi hắn làm sao còn có thể nhớ thương Giang Thiển? Lại nói trước đây nếu hắn thật sự muốn cưới Giang Thiển, sao lại đến tìm con nói chuyện cưới xin?"
Không phải chỉ là như thế thôi sao?
Giang Nguyệt chế nhạo, hiện tại lại một bộ dáng quyến luyến không quên tình sâu nghĩa nặng, nhưng cái lúc trước cởi quần trước mặt nàng, sao hắn lại đỏ mắt, kích động nhào lên như vậy?
Đàn ông đều một kiểu cả!
Không có được là nốt chu sa là ánh trăng sáng, có được rồi là muỗi đốt là cơm thừa!
"Cứ như vậy thì không được, con cứ sống như thế thì làm sao được đây? Cũng chẳng khác gì sống góa bụa? Con nghe lời mẹ, hãy chịu khó nhún nhường, cố gắng dỗ dành Hạc Tùng, đàn ông mà, ai mà chịu được? Con mềm mỏng một chút hắn sẽ mềm xuống thôi, đừng có mà cứ đối đầu với hắn, đối đầu với đàn ông thì chẳng phải là con tự chuốc khổ vào mình sao?"
"Đạo lý ai mà không biết, nhưng ta ở Vương gia thật là sống mà buồn nôn chết đi được, cái bà mẹ chồng kia của ta cũng thế, cả ngày chỉ nhớ được, đem ta ra so với Giang Thiển, nói hồi trước nếu người vào cửa là Giang Thiển, giờ bà ta đã sớm được hưởng phúc!" Giang Nguyệt nhắc tới hai mẹ con nhà kia, đều là một bụng oán niệm.
"Còn trách ai được chứ? Con bảo trách ai, chẳng phải trách con tự mình mắt mù sao, nếu lúc trước con không từ hôn, thì người hưởng phúc giờ đã không phải là Giang Thiển, mà là con!" Tôn Thị lại không nhịn được nhắc lại chuyện cũ.
"Thôi đi, người tưởng Giang Thiển có thể có quả ngọt gì mà ăn sao? Người cứ đợi đấy mà xem." Giang Nguyệt bĩu môi.
Nguyên chủ nàng gả cho Hàn Thế Quốc sau này cũng bất hòa, hơn nữa Hàn Thế Quốc hình như còn có nỗi khó nói gì đó à? Điểm này là mãi sau nàng mới nhớ ra.
Cho nên nguyên chủ cũng mãi không có thai, còn Giang Thiển này mới vừa gả qua đó không bao lâu đã có thai rồi!
Điều này khiến nàng có chút bực bội, không phải là có nỗi khó nói sao?
Nhưng dù sao đi nữa, Giang Thiển hiện tại có vẻ đang đắc ý, chờ nửa năm nữa Hàn Thế Quốc gặp chuyện, nàng lại sinh con, đến lúc đó muốn tái giá cũng không dễ gì tái giá!
Tôn Thị cũng không hiểu con gái lấy đâu ra tự tin, "Con cứ nói bừa đi, nếu Giang Thiển gả vào Vương gia, thì chắc chắn không có kết cục như bây giờ đâu!"
Tuy rằng con gái là do mình sinh ra, nhưng cái tính khí này quả thật không được tốt, còn cô cháu gái Giang Thiển kia, tính tình nhu mì như nước, đối với ai cũng cười ha hả, cũng không thích khoe khoang làm màu, người vừa xinh đẹp, lại có học thức, cũng biết nói chuyện hiểu ý.
Bà mẹ chồng nào mà không thích con dâu như vậy? Dẫn đi đâu cũng nở mày nở mặt.
Giang Nguyệt trợn mắt, cười lạnh nói: "Người cứ chờ đó mà xem!"
Tôn Thị cũng chẳng muốn nói gì thêm, lại là bắt đầu lên cơn điên khùng rồi, "Con đừng có như thế mãi, con phải tranh thủ thời gian có một đứa con đi, bà mẹ chồng kia sinh bao nhiêu con gái, mới chịu hết lòng vì đứa con trai, con chỉ cần sinh cho bà ta thêm hai đứa cháu trai, bà ta chẳng phải sẽ cúng con lên sao?"
Giang Nguyệt đã phát chán cái việc nhà họ Vương bắt bọn họ phải sinh cháu trai rồi, cho bọn chúng đội nón xanh còn được đấy!
Nón xanh?
Vẻ mặt Giang Nguyệt cứng đờ, ánh mắt đảo một vòng, rồi cười nói: "Nương nói đúng, con phải hòa thuận với Vương Hạc Tùng, con còn muốn sinh cho nhà họ Vương một thằng cháu trai mập mạp!"
Thấy con gái đã mở lời, Tôn Thị mới yên tâm xuống, "Nghĩ như vậy là đúng rồi, sinh cho nhà họ Vương một đứa con trai bụ bẫm, thì sau này con mới ổn được!"
Bà lo lắng vô cùng, sợ con gái sẽ bị đuổi về nhà.
Nếu như thật sự là như thế, thì làm sao còn mặt mũi nào mà gặp ai được nữa?
"Nương yên tâm đi, con nhất định sẽ sống thật tốt với Vương Hạc Tùng!" Giang Nguyệt đã có toan tính trong lòng cười hì hì nói.
Đã làm nàng không tốt, thì nàng sẽ làm cho nhà họ Vương tuyệt tự tuyệt tôn mà còn phải mang ơn nàng!
Đây chính là tính tình của Giang Nguyệt, có thù không chỉ phải trả, mà còn phải gấp mười lần mới thỏa, ai liếc xéo nàng một cái, nàng cũng có thể giết cả nhà đối phương!...
Bạn cần đăng nhập để bình luận