Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến

Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến - Chương 196: Hàn Thế Quốc: Tùy thời đợi mệnh! (length: 7981)

Lần này gửi thư, nương nàng cũng có nhắc tới Nhị phòng bên kia, chủ yếu chính là hỏi Giang Thiển, Giang Nguyệt cái này nổi điên có gọi điện thoại cho nàng, viết thư gì đó đến liên hệ không?
Giang Thiển hiểu được nương nàng lo lắng cái gì, bởi vì mối hôn sự này vốn là Giang Nguyệt, mặc dù là Giang Nguyệt đoạt mất đối tượng thân cận của nàng, cũng là nàng chủ động cùng Hàn Thế Quốc từ hôn.
Nhưng bây giờ Giang Nguyệt sống không tốt, trong đầu tám chín phần mười sẽ hối hận, nương nàng đây là lo lắng Giang Nguyệt lại đến nhớ thương cái gì đây.
Dù sao người như Giang Nguyệt bị điên, còn thật khó bảo làm ra chuyện gì tới.
Bất quá Giang Nguyệt không có cùng nàng liên hệ qua.
Hơn nữa Giang Thiển cảm thấy, Giang Nguyệt điên thì điên, điên cũng là thật sự điên, nhưng tâm cao khí ngạo, cho dù hối hận lựa chọn Vương Hạc Tùng, cũng sẽ không thừa nhận hối hận cùng Hàn Thế Quốc từ hôn.
Lại càng sẽ không thừa nhận, nàng thật sự so với chính mình kém.
Dựa theo nàng hiểu rõ Giang Nguyệt, phỏng chừng lúc này khẳng định sẽ dùng toàn lực muốn chứng minh chính mình sẽ sống rất tốt, muốn sống tốt hơn nàng.
Nhưng là dựa vào tính tình Giang Nguyệt, không giày vò còn tốt, muốn giày vò thì tám chín phần mười lại gặp không may sự cố.
Nhưng Giang Thiển không có ý định can thiệp.
Ngươi là hảo tâm nhân gia lại nghĩ ngươi muốn ngăn cản nàng phát đạt, không chừng muốn làm chết ngươi cái chướng ngại vật!
Cho nên vẫn là câu cách ngôn kia, buông xuống giúp người tình kết, tôn trọng người khác vận mệnh.
Bất quá Giang Thiển không vội hồi âm, trong nhà còn có vải, nàng lấy qua gọi Niên Ngọc Chi, muốn cho nương nàng làm một bộ quần áo.
Tuy rằng nương nàng có thay giặt quần áo, nhưng cũng là rất cũ kỹ, nương nàng bỏ được với cha nàng với nàng, cùng với với ca tẩu còn có chất tử chất nữ nhóm tốt; duy độc với chính mình luôn keo kiệt.
Năm ngoái sinh hài tử, đưa cho nàng một cuộn vải, cũng là muốn để nàng về cho mình làm quần áo vừa người, nhưng nàng liền cho mấy đứa cháu ngoại làm ba bộ quần áo mang sang, còn thừa vải, phỏng chừng cũng dùng cho các cháu trai cháu gái.
Nàng đây làm con gái, cho nương làm bộ quần áo gửi về, một chút không quá phận.
Tay nghề Niên Ngọc Chi thật sự đặc biệt tốt, như bộ trên người nàng đây, chính là tháng trước gọi Niên Ngọc Chi làm cho nàng mới may, Giang Thiển mặc lên liền rất đẹp.
Cũng là kiểu dáng mười phần trào lưu thời đó.
Còn có y phục nhỏ của bọn nhỏ, Niên Ngọc Chi đều làm được đặc biệt tốt, cho nên Giang Thiển có gì cần, liền sẽ tìm đến nàng.
Niên Ngọc Chi đã gặp qua Chu Quế Vân, nhưng vẫn hỏi qua số đo một chút, chờ tâm lý nắm chắc liền đồng ý với Giang Thiển.
Giang Thiển liền định chờ bộ quần áo này làm xong, đến lúc đó lại viết thư cùng nhau gửi về.
Bận xong việc này, Giang Thiển cũng liền về nhà với các con trai.
Bọn trẻ đang chơi ở ngoài cửa.
Còn có mấy đứa trẻ ở khu gia quyến, là con của mấy nhà Niên Ngọc Chi, Hứa Phượng Liên, đều đang ném bao cát ở cửa.
Tam bào thai liền được Hàn mẫu này mang theo ngồi ở trên chiếu xem bọn chúng chơi, lúc xem đến hăng hái, bọn chúng còn có thể theo ca ca tỷ tỷ a a gọi.
Giang Thiển cười cầm khăn cho chúng lau nước miếng, "Nương, người đi nghỉ một lát, để con xem bọn chúng."
"Không cần, nương không mệt." Hàn mẫu cười nói.
Giang Thiển cầm ghế nhỏ đi ra ngồi, cái chiếu trải dưới đất vẫn còn hơi run.
Nhìn thấy mụ mụ đến bồi bọn chúng, bọn trẻ cũng vui vẻ a, cười hắc hắc liền bò tới muốn cùng mụ mụ chơi.
Giang Thiển cũng cười với chúng, "Các con mấy đứa nghịch ngợm này."
Hiện tại lớn rồi, không phải như lúc vừa sinh ra dễ bế, ăn no ngủ, ngủ xong lại ăn.
Từ khi bọn chúng hơn bảy tháng mở khóa kỹ năng bò, ở nhà căn bản không yên tĩnh được, chỗ nào cũng muốn đi khám phá, một lúc không thấy là đã bò mất tăm.
Hơn nữa cứ thấy cái gì là túm cái đó nhét vào miệng.
Cho nên, những thứ nguy hiểm toàn bộ phải cất đi, một chút cũng không dám để ở chỗ thấp cho bọn chúng tóm được.
Hiện tại hơn chín tháng, ngoài bò nhanh nhẹn, còn mở khóa kỹ năng mới, biết vịn tường, có gì khác, chỉ cần có thể vịn thì có thể vịn đứng, sau đó vịn mà đi.
Nhưng cũng vì thế mà thật sự thời thời khắc khắc không rời người.
Lúc nàng và Hàn Thế Quốc đi làm, Hàn mẫu và Trương Tiểu Trân luôn sẽ có một người trông bọn chúng.
Bất quá lũ nghịch ngợm không cảm thấy mình nghịch ngợm, bọn trẻ nhe răng ba cười.
Trắng trẻo mập mạp đáng yêu vô cùng, Giang Thiển cũng thích lắm, lần lượt ôm hôn một cái.
Cảm nhận được mụ mụ thích chúng, ba anh em cũng vui vẻ hẳn.
Đang chơi với các con thì con trai Hứa Phượng Liên chạy tới nói: "Hàn nãi nãi, nhà bà có nước không?"
"Cái khác không có chứ nước thì sao lại không có? Chờ nhé." Hàn mẫu liền đi vào ôm bình nước nóng và một cái cốc đi ra, rót nước cho cậu bé.
Chờ cậu nhóc chắc nịch này uống xong, Hàn mẫu còn nói với mấy đứa trẻ khác: "Các cháu có muốn uống nước không? Muốn uống thì nhanh đến đây uống."
"Muốn muốn!" Những đứa khát nước đều chạy tới uống.
Con gái Niên Ngọc Chi uống xong, còn nói với Giang Thiển: "Giang thẩm thẩm, hay là cho tam bào thai ra chơi cùng đi, chúng con có thể trông thêm bọn nhỏ."
Bọn nhỏ như vậy là không thể trông hộ được, cho dù trông thì bọn nhỏ cũng ghét bỏ, chê vướng bận.
Nhưng tam bào thai ai cũng quý nha, cho nên có thể ngoại lệ!
Giang Thiển cười nói: "Vẫn chưa được, phải đợi bọn nhỏ đi vững đã mới được, nếu không sẽ làm các cháu thêm phiền."
"Vậy được rồi." Cô bé đáng yêu nhìn tam bào thai, đúng là vẫn còn nhỏ, đứng còn chưa vững nữa, liền gật đầu về chơi tiếp.
"Thật đáng yêu." Giang Thiển nhìn con gái nhà người ta, nhịn không được khen.
Hàn mẫu cười, "Không cần hâm mộ, chính con cũng sinh được mà."
Ở chỗ lão thái thái, đương nhiên không có khái niệm tư tưởng ưu sinh ưu dục gì, người thế hệ bà ai có cũng sinh.
Hơn nữa con trai con dâu đều kiếm được tiền, điều kiện gia đình tốt như thế, hoàn toàn không sợ nuôi không nổi.
Cho nên bà hoàn toàn không suy nghĩ xem con dâu có còn muốn sinh hay không.
Giang Thiển cười, "Nương mang không sợ sao?"
"Sợ cái gì, bọn chúng đều ngoan như vậy mà!" Hàn mẫu không để ý nói.
Bất quá, lão thái thái không thúc con dâu, chỉ đợi Hàn Thế Quốc tan tầm về, bà ngầm nói chuyện này với con trai.
"Người ta nói có nhiều con mệt mẹ, đấy là do điều kiện gia đình không tốt, lại không ai giúp trông, chứ con với Thiển Thiển không cần lo, điều kiện các con tốt, với lại có nương giúp mang, không sợ làm mệt Thiển Thiển." Hàn mẫu nói vậy.
Tuy rằng đã có ba cháu trai, nhưng nếu con dâu còn muốn sinh thêm cô con gái, cứ sinh ra thì bà sẽ trông!
Hàn Thế Quốc liền mang việc này về nói cho vợ.
Giang Thiển 囧 cái 囧, nàng chỉ là nhìn con gái Niên Ngọc Chi, cảm thấy con bé tóc ngắn trông đáng yêu, cảm khái một câu, kết quả bà bà liền nghĩ nàng hâm mộ nhà người ta có con gái.
"Tạm thời không cần." Về sau có đổi ý hay không thì không biết, nhưng trước mắt Giang Thiển thật sự vẫn chưa muốn sinh thêm.
Mới sinh chưa được một năm, với lại ba con trai còn chưa dứt sữa.
Hàn Thế Quốc đương nhiên không ý kiến, "Ừm, vợ quyết định, ta tùy thời chờ lệnh!"
Vợ không muốn sinh, vậy thì thôi, nhưng nếu vợ muốn có thêm con gái, vậy thì hắn sẽ bắt đầu cố gắng!
Tuy rằng con đã sinh đủ, nhưng Giang Thiển vẫn bị cái ánh mắt ái muội kia của hắn chọc cho ngượng ngùng không thôi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận