Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến

Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến - Chương 261: Đại quyết chiến! (length: 8051)

"Nàng đây là mất hứng? Ta có nói lỡ lời sao?"
Thấy Lục mợ đen mặt, Phùng mợ liền hỏi Hàn mợ.
Hàn mợ đương nhiên là đứng về phía Phùng mợ, "Nói gì sai rồi? Ta cũng chưa từng thấy mấy chuyện này, thương con gái là nên, con gái có khó khăn giúp một tay cũng là lẽ thường, nhưng lại chuyển đồ đạc của con trai trong nhà đi trợ cấp cho con gái, nàng đây là làm gì? Là muốn con trai cùng con gái thân huynh muội trở mặt thành thù sao? Ngươi là hảo ý khuyên nàng thôi."
"Đúng rồi!" Phùng mợ lập tức nói: "Ta thật là hảo tâm khuyên, chúng ta đều là một nhà, tuy rằng không phải như thế trợ cấp cho con gái, nhưng cũng là trợ cấp cho con út, ở nhà vợ cả ăn vợ cả uống, kết quả là cái gì cũng trợ cấp cho con út, sau làm hai anh em như kẻ thù, lần đó ngươi không biết bọn họ đánh nhau thành bộ dạng gì, đầu rơi máu chảy, trực tiếp vào bệnh viện, anh em ruột đó, cũng chỉ bọn hắn là anh em mà thôi, kết quả cả đời không qua lại với nhau, đều là lão nhân làm chuyện tốt, giống như nàng!"
Hàn mợ tán thành, "Quê ta cũng có kiểu người như vậy, lão nhân bất công cũng phải có mức độ chứ, như vậy không có chừng mực chính là hại con thôi! Nàng còn tưởng mình chiếm tiện nghi chứ, đây nhất định sẽ khiến con trai bất mãn trong lòng, dù con trai có rộng lượng không để bụng đi chăng nữa, nhưng con dâu thì sao? Làm vậy gọi con dâu nghĩ như thế nào? Nàng cũng không thể về sau ở đây mãi, luôn phải về, bây giờ đã làm quan hệ căng thẳng thế này, sau này nàng về xem vợ chồng anh cả có đoạn giao với cô em chồng không!"
Phùng mợ hết sức đồng ý.
Hai bà lão bàn chuyện này không ít, nếu Giang Thiển ở đây chắc chắn thích nghe lắm.
Nàng rất thích nghe mấy chuyện bát quái và chuyện cũ của người lớn tuổi.
Nhưng lúc này nàng đang ở khoa tuyên truyền buôn dưa lê đây.
Cố Vân Lan bên kia đang cắm đầu viết bản thảo không rảnh, nàng đang trò chuyện phiếm cùng Trình Miêu, Trình Miêu mặt tươi rói hạnh phúc, nhưng nàng rất ngưỡng mộ Giang Thiển.
"Giá mà có thể như Thiển Thiển cô, một lần sinh ba đứa thì hay biết mấy? Ta qua bao nhiêu năm mới sinh đứa thứ ba đấy."
Niên Ngọc Chi giới thiệu đối tượng này cho nàng quả thật rất tốt, Trình Miêu giờ sống rất hạnh phúc, đã mang thai đứa thứ ba với Trương Thanh Tùng phó doanh trưởng rồi, nhưng tình cảm trước sau như một vẫn tốt.
Giang Thiển nói: "Đều tốt cả mà, với lại một lần có ba đứa cũng rất vất vả, từ từ cũng tốt thôi."
Trình Miêu cười cười, hỏi nàng: "Ngươi với Vân Lan hình như đều không định sinh nữa phải không?"
"Đã ba đứa rồi." Giang Thiển cười nói: "Cũng không ít."
"Nhưng còn chưa có con gái mà, không định liều thêm một cô con gái à?"
Đời là vậy, chỉ sinh con gái thì muốn có con trai, chỉ sinh con trai thì muốn có con gái.
Đều muốn có cả trai lẫn gái để "tốt đẹp".
"Xem duyên phận thôi, nếu có duyên thì sinh." Giang Thiển rất bình tĩnh.
Thật ra từ năm trước, nàng và Hàn Thế Quốc đã không còn kế hoạch tránh thai nữa, vì nàng đổi ý, không đóng bụng, muốn liều thêm một cô con gái.
Chỉ là không biết có phải vì sinh ba nên cơ thể hơi bị tổn thương không mà lâu như vậy vẫn chưa có thai.
Không có cũng không sao, dù sao đã có ba đứa rồi, chủ yếu là sợ cơ thể có vấn đề gì.
Nên sau đó nàng vẫn đi cùng Cố Vân Lan tìm ông trung y lúc trước bắt mạch, ông ấy nói cơ thể nàng hơi hao tổn, nhưng không có vấn đề gì lớn, uống thuốc là ổn thôi.
Nhưng vẫn cứ không có thai, dù nàng và Hàn Thế Quốc vẫn ân ái như trước.
Nàng đoán có lẽ không thể sinh nữa.
Trình Miêu nói: "Ta lại muốn sinh nhiều con."
Giang Thiển cười: "Cái này sinh xong vẫn muốn à?"
"Muốn chứ." Trình Miêu mỉm môi cười, "Thanh Tùng thích trẻ con, mà bọn ta cũng nuôi được, sao lại không sinh? Thôi cái này sinh xong rồi tính tiếp, bốn đứa cũng được."
Giang Thiển giơ ngón tay cái với nàng.
Phùng Bác Văn bên cạnh cũng nể phục hết mực, hắn thì không muốn vậy, vợ chồng họ có một trai một gái là có thể giảm bớt áp lực lắm rồi!
Dù sao hai vợ chồng họ đều nhận lương cố định, không thể so được với quan quân như Trương Thanh Tùng lương cao như vậy.
"Thiển Thiển, giúp tớ xem có chỗ nào cần sửa không." Cố Vân Lan cầm bản thảo lại nói.
Giang Thiển đã xem giúp nàng, Cố Vân Lan ngồi xuống, cầm một quả ô mai Trình Miêu ăn, trước đây chua đến mặt nhăn lại, giờ lại ăn ngon lành, "Vừa nãy các cậu nói chuyện gì thế?"
"Nói chuyện sinh con đó mà." Trình Miêu cười nói, "Cậu thật không định sinh nữa à?"
"Không muốn không muốn." Cố Vân Lan lắc đầu nguầy nguậy.
Mãi mới nuôi cho Dịch nhi và con gái lớn lên, bây giờ hiểu chuyện không cần nàng quan tâm nhiều nữa, nàng là ngốc hay sao mà lại muốn sinh thêm con chứ?
Giang Thiển xem qua rồi, đưa bản thảo lại cho Cố Vân Lan, "Không có gì cả, gửi đi được rồi."
Giúp Cố Vân Lan kiểm tra bản thảo, chủ yếu là xem có sai sót gì không, có chữ nào sai chính tả không, xem có sai phạm gì về nhận thức chính trị không, ngoài ra thì không cần chỉnh sửa gì nữa.
"Tớ tan ca sẽ gửi đi." Cố Vân Lan nói.
Giang Thiển gật đầu.
Trình Miêu hỏi thăm: "Mẹ chồng cậu bị làm sao vậy?"
"Sao là sao?" Cố Vân Lan vẻ mặt không hiểu chuyện.
"Chuyện mẹ chồng cậu moi sạch đồ trong nhà đi trợ cấp cho cô em chồng đó, trong viện gia chúc ai cũng biết, cậu còn giấu bọn tớ à?" Trình Miêu nói.
Nghe thấy vậy, Phùng cán sự cũng lộ vẻ bát quái nhìn Cố Vân Lan.
Bọn họ không phải người mù, nửa tháng nay tâm trạng Cố Vân Lan rất tệ, có vài lần còn đỏ hoe cả mắt, mắt có hơi sưng lên khi đi làm.
Nhìn là biết đã khóc rồi.
Đây là chuyện chưa từng có.
Tất cả bắt đầu sau khi mẹ chồng cô tới đây.
Nhưng chuyện này bọn họ cũng không tiện hỏi nhiều.
Nhưng gần đây trong viện gia chúc ai cũng truyền tai nhau, đương nhiên họ có thể tâm sự rồi.
Cố Vân Lan chưa bao giờ tâm sự với bọn họ, có nói thì cũng chỉ nói riêng với Giang Thiển.
Nhưng Cố Vân Lan không thích hợp ở chỗ đông người nói xấu mẹ chồng mình, Giang Thiển có thể giúp cô nói mà.
Đặc biệt hiện giờ cả viện gia chúc đều truyền tai nhau, bà Bàn nói sinh động như thật, hôm qua Hàn mợ lại đem chuyện này về nhà nói lại một lần nữa đây.
Thế nên Giang Thiển mới kể lại chuyện nhà họ Lục.
Trọng điểm là nói Lục Trưởng Chinh và hai em Lục Minh, Lục Song gầy mất 5 cân.
"Vân Lan sở dĩ vẫn ổn, đó là nhờ mỗi ngày tôi mang đồ ăn cho cô ấy, bằng không lúc này đi đường chắc cũng toát mồ hôi lạnh." Giang Thiển nói.
Phùng Bác Văn và Trình Miêu đều nghe mà không nói được gì, cảm thông vô cùng.
Chẳng trách tính tình Cố Vân Lan như vậy cũng đỏ mắt vài lần, quá là cực phẩm rồi.
"Dù sao tớ cũng chịu không nổi sống chung với mẹ chồng như vậy, thật muốn phát điên." Trình Miêu nói.
Giang Thiển tán thành, đúng là khiến người ta ngạt thở.
Phùng Bác Văn cũng vô cùng hiểu rõ, bởi vì trước đây nếu không phải Hàn mợ ra tay giúp đỡ, mẹ anh và vợ anh chắc cũng đại chiến rồi.
Mà đó chỉ là do vấn đề con cái thôi, chứ không nghiêm trọng như thế này!
Bất quá cuộc chiến giữa Cố Vân Lan và mẹ chồng cô cũng đã đi đến hồi quyết chiến cuối cùng rồi.
Không phải sao, tan tầm trở về nhà, Cố Vân Lan liền bị Lục mợ tát một cái trời giáng!
"Sao ngươi lại đánh mạ ta!"
Lục Minh và Lục Song thấy cảnh này.
Không cần nghĩ ngợi đã lao đến, đẩy Lục mợ một cái khiến bà loạng choạng, còn che chắn mẹ ở phía sau!..
Bạn cần đăng nhập để bình luận