Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến

Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến - Chương 280: Bắt bốn (length: 7789)

Tuy rằng vừa lên tàu hỏa liền gặp phải rắm thối đạn cùng với móc chân sinh hóa vũ khí công kích, thế nhưng cái này cũng không ngăn được bọn họ bọn ca nhiệt tình.
Dù sao lần đầu ngồi tàu hỏa, đối với tàu hỏa bên trên hết thảy đều rất tò mò.
Nhưng ở đem trong toa tàu hết thảy đều sờ mó thấy về sau, bọn họ đối thùng xe cũng không hứng thú lắm, kêu ba ba dẫn bọn họ đi ra.
Hàn Thế Quốc cũng biết mấy cái tiểu tử này tinh lực tràn đầy, không mang ra đi không yên, hơn nữa loại yêu cầu nhỏ này hắn trên cơ bản cũng sẽ không cự tuyệt, liền mang đi ra ngoài đi dạo.
Bất quá bọn họ không bao lâu liền lại trở về.
"Sao nhanh vậy đã về?" Giang Thiển còn muốn ngủ một lát đây.
"Ôi, trên tàu hỏa điều kiện cũng tệ quá, thật sự rất ồn, lại còn thúi!" Bọn họ cảm khái nói.
Bởi vì vừa mới đi ra đã nhìn thấy hai người vì chuyện gì đó cãi nhau, nếu không phải Hàn Thế Quốc nhìn thấy đi lên ngăn lại điều giải, có khi còn phát sinh xung đột thân thể.
Đây là một chuyện.
Bọn họ còn nhìn thấy một tên tiểu đệ đệ tụt quần, bị mẹ hắn một trận đánh mắng tại đó oa oa khóc.
Một túi quần vàng khè mùi phiêu tán ra, không chỉ khiến những người bên cạnh gọi thẳng không chịu nổi, cũng khiến bọn họ bọn ca thiếu chút nữa nôn cơm ra ngoài.
Còn có một bà cô không đóng kỹ lồng gà, để gà chạy ra ngoài, gọi là một trận gà bay chó sủa.
Bọn họ nhanh chóng liền theo ba ba trở về.
Thật sự là chẳng có gì hay!
Giang Thiển buồn cười nói: "Trên tàu hỏa đều là thần sắc người đi đường vội vã, không phải lo liệu tốt cho bản thân mình, còn phải lo cho người nhà nữa, các ngươi còn muốn mọi người rất dễ coi, rất thơm tho?"
"Được rồi." Bọn họ ân một tiếng gật đầu, tiếp thu cách nói này.
Giang Thiển vẫn lý giải bọn ca buổi sáng ngủ đến hơn chín giờ mười giờ mới thức dậy, buổi chiều căn bản không ngủ được, nàng cười lấy ra mấy quyển truyện tranh, "Xem truyện tranh đi."
"Mẹ, mẹ còn mang truyện tranh cho chúng ta à?" Bọn ca mắt đều sáng lên.
Đó là dĩ nhiên, thứ khác có thể không mang, thứ giúp trẻ con an tĩnh như truyện tranh làm sao có thể không mang.
Bọn ca bị truyện tranh coi như đã yên tĩnh một bên cầm táo gặm một bên bắt đầu xem truyện tranh.
Chờ ăn hết táo rồi, Giang Thiển lại lấy ra hạt dẻ rang đường cho bọn họ ăn, ăn hết hạt dẻ rang đường rồi thì đến giờ cơm tối.
Hàn Thế Quốc lấy hộp đồ ăn ra, trong hộp đồ ăn đựng sủi cảo, những sủi cảo này đều là đã nấu chín vớt ra để nguội, bây giờ muốn ăn thì dùng nước sôi dội lại là được.
Không còn cách nào khác, đi ra ngoài thì cũng chỉ có điều kiện thế này thôi.
Hàn mẫu còn lấy ra trứng gà luộc, đi ra ngoài đương nhiên không thể thiếu trứng gà luộc.
Ăn xong sủi cảo nhân cải trắng lại mỗi người một cái trứng gà luộc, còn có một quả quýt, bữa tối này coi như giải quyết triệt để.
Chờ sau khi rửa mặt xong, Giang Thiển liền gọi các con đi ngủ sớm một chút.
"Còn là lần đầu tiên ngủ trên tàu hỏa đó, ô ô ô." Lão tam ngủ cùng bà nội nói.
Hàn mẫu cười sờ sờ bàn chân nhỏ của tiểu tôn tử đang đặt trên người mình, nói: "Có phải cảm thấy rất khác không?"
"Khác ạ, không thoải mái như ở nhà."
"Trên tàu hỏa nhất định là không thể so với ở nhà được, bất quá chúng ta vẫn còn có giường ngủ đấy, con xem những người bên ngoài đang đi đường, họ còn phải ngồi cả quãng đường, ngủ cũng không dám ngủ đây." Hàn mẫu trò chuyện cùng tiểu tôn tử.
"Vì sao không dám ngủ?"
"Trên tàu có trộm nếu ngủ rồi thì đồ đạc rất dễ bị trộm lấy đi."
"Ra là vậy."
"..."
Vừa mới trò chuyện như vậy được một lát thì nửa đêm bên ngoài đã truyền đến tiếng người kêu lớn.
Đều truyền đến cả chỗ này.
Bởi vì có Hàn Thế Quốc ở đó, Giang Thiển cũng không lo lắng gì cả, chỉ cần hắn ở đều mặc hắn đi lo liệu, cho nên ngủ rất sâu, kết quả cũng bị tiếng ồn này đánh thức.
Hàn mẫu cũng rất cảnh giác.
"Tức phụ, mẹ, hai người xem một lát, con đi ra xem thử." Hàn Thế Quốc nhanh chóng đứng dậy, thấp giọng nói.
"Đi đi, mình cẩn thận một chút." Giang Thiển cùng Hàn mẫu nói.
Hàn Thế Quốc gật đầu đi ra ngoài, phải hơn một giờ sau mới trở về.
Vì đi lâu như vậy nên Giang Thiển và Hàn mẫu đều rất lo lắng!
Lúc Giang Thiển không nhịn được muốn đi ra xem thì Hàn Thế Quốc mới trở về.
"Sao lại đi lâu vậy?" Giang Thiển bật đèn pin vội vàng xem hắn có bị thương không.
"Con không sao, chỉ là hỗ trợ bắt mấy tên trộm thôi." Hàn Thế Quốc nói.
Tối nay có một bà cô không kìm lòng được mà chợp mắt một lát, kết quả bị trộm mất lộ phí, gào khóc muốn tìm trộm.
Nếu là lúc bình thường, nhân viên trên tàu đương nhiên sẽ hứa hẹn hỗ trợ tìm kiếm, nhưng chẳng khác gì mò kim đáy bể, căn bản không tìm thấy chỉ có thể tự mình nhận xui.
Chỉ là lần này không như thế, bởi vì lúc tên trộm gây án, vừa vặn có người nhìn thấy, chỉ là người ta không dám nói, mãi đến khi thấy Hàn Thế Quốc quân nhân cao lớn đi qua hỗ trợ, mới tránh người sau lưng rồi nhỏ giọng nói cho Hàn Thế Quốc người kia dáng vẻ như thế nào, cao bao nhiêu, mặc quần áo gì.
Sau khi Hàn Thế Quốc nhớ kỹ, liền mang nhân viên trên tàu một đường tìm kiếm.
Bằng không thì làm sao có thể gọi là mò kim đáy bể?
Bởi vì người ta sau khi đắc thủ liền lẻn xuống phía sau cùng, đi theo đoàn người khác hội hợp!
Đương nhiên bọn họ đều chỉ trao đổi ánh mắt, không nói nửa câu, không có gì đặc biệt thì đều ở chỗ này chờ xuống tàu.
Trong tình huống bình thường cũng không có ai sẽ nghi ngờ.
Nhưng sau khi bị xác nhận, Hàn Thế Quốc đương nhiên sẽ để ý.
Cuối cùng ở chỗ đó bắt được bốn tên trộm kia, trong quá trình đối phương thậm chí còn động dao, hai nhân viên tàu đều sợ hãi.
Chỉ là dù động dao liều mạng cũng không phải đối thủ của Hàn Thế Quốc.
Tất cả đều bị đánh gục, cánh tay đều bị Hàn Thế Quốc tháo ra!
Vì chuyện này, nên thời gian mới bị chậm trễ có chút dài.
Giang Thiển nghe được trong lòng run sợ, nhưng lại kiêu ngạo vô cùng, chờ Hàn Thế Quốc nằm xuống thì nàng tiện tay nắm chặt lấy hắn.
Bất kể ở bên ngoài anh dũng thế nào, vẫn sẽ bị nàng dễ như trở bàn tay tóm lấy chỗ yếu.
Hàn Thế Quốc: "..."
Mẹ nó còn có các con trai ở đây!
Giang Thiển chẳng có ý gì khác, chỉ là nghe chuyện anh hùng tối nay của hắn nên có chút hưng phấn, bất quá chỉ là muốn đơn thuần thưởng thức một chút mà thôi.
Hàn Thế Quốc khá bất đắc dĩ!
Nếu chuyện này xảy ra ở nhà, hắn còn có thể tha cho nàng sao? Bất quá lúc này thật sự chỉ có thể để nàng bắt nạt thôi.
Giang Thiển cười, chờ chơi đủ rồi, liền rút tay thỏa mãn dựa vào trong lòng hắn, Hàn Thế Quốc cũng ôm vợ ngủ, không dám có động tác khác.
Một đêm mộng đẹp.
Ngày thứ hai khi thức dậy, Hàn Gia Đằng hỏi: "Mấy con tối hôm qua có nghe thấy tiếng gì không?"
"Nghe thấy." Hàn Gia Hồng gật đầu.
Anh em đều nghe thấy, cũng muốn mở to mắt, kết quả buồn ngủ quá, cứ là không mở ra được.
Đến lượt Hàn Gia Ý, hắn ngơ người ra, "Bà, tối hôm qua có tiếng động à? Sao con không nghe thấy gì."
Hàn mẫu cười: "Con ngủ say như heo thì làm sao nghe thấy được. Tối qua ba các con ra ngoài hỗ trợ bắt trộm, bắt được bốn tên cơ."
"Mẹ, bà nói thật đó à?" Mắt bọn ca đều sáng lên, tất cả đều nhìn về phía mẹ của mình.
"Chuyện này còn có giả sao, đương nhiên là thật rồi." Giang Thiển vừa chải tóc vừa nói.
"Ba đâu? Ba đi đâu rồi?" Bọn ca muốn tìm ba hỏi chuyện chi tiết.
"Tàu hỏa dừng trạm rồi, ba các con xuống mua đồ ăn sáng, các con mau dậy đánh răng rửa mặt đi." Giang Thiển đã chuẩn bị tốt đồ dùng vệ sinh cho bọn nhỏ.
"Vâng ạ!" Bọn ca vốn ngoan ngoãn lên giường, nhanh nhẹn đứng dậy thu dọn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận