Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến

Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến - Chương 105: Vô cùng náo nhiệt qua năm mới (length: 7986)

Bữa cơm tất niên rất mỹ vị, nhưng lời của tức phụ khiến cho Hàn Thế Quốc ấm lòng.
Cái này đang hoàn thành tổ chức nhiệm vụ, biểu hiện anh dũng vô cùng nam nhân căn bản là không ngăn được vợ hắn ôn nhu đao.
Nhưng điều này cũng không thể trách hắn ý chí lực không đủ kiên định.
Gặp gỡ nàng dâu như vậy của hắn, hắn xem như kim cương hạ phàm đều phải hóa thành ngón tay mềm.
Trốn không thoát cái thiên la địa võng được dệt bằng sự ôn nhu kia.
Đặt ở trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, như thế chính là mỹ nhân kế.
Hàn Thế Quốc tự tin mình có bản lĩnh qua năm cửa ải chém sáu tướng, nhưng nếu gặp phải địch quân phái nàng dâu mỹ nhân của hắn tới, hắn phỏng chừng sẽ gãy ở cửa này.
Từ thân thể đến tinh thần, tức phụ đều vô cùng phù hợp với hắn, trên giường có thể cho hắn biết cái gì gọi thực cốt tiêu hồn, ở dưới giường có thể cho hắn hưởng thụ được cái gì gọi là ấm áp nhân gian.
Nàng phảng phất là trời cao thương tiếc hắn một thân một mình, riêng phái tới bên cạnh hắn bầu bạn vậy.
Người phụ nữ như vậy, bảo hắn làm sao ngăn cản? Lấy cái gì ngăn cản? Căn bản không hề sức chống cự!
Cơm nước xong, Hàn Thế Quốc rất nhanh nhẹn đi thu dọn bát đũa trong bếp.
Hắn vừa bận xong một chút, Lục Trưởng Chinh liền mang theo Cố Vân Lan cùng long phượng thai tới.
Không giống Giang Thiển chuẩn bị cơm tất niên, bọn họ đều trực tiếp dẫn cả nhà đến Cố gia ăn cơm tất niên.
Lúc này lại đến, tất cả đều là đến thăm sau khi ăn xong của bọn họ.
Long phượng thai rất lễ phép, "Bá bá, dì dì, ăn tết tốt!"
Gọi bọn họ hai vợ chồng xưng hô, mỗi người một kiểu.
Cố Vân Lan cùng Giang Thiển tình như tỷ muội, cho nên để bọn nhỏ gọi dì dì, nhưng Hàn Thế Quốc lớn hơn Lục Trưởng Chinh một chút, liền được gọi bá bá.
Giang Thiển cười nói: "Minh Minh Song Song các ngươi cũng ăn tết tốt, đến, mỗi người một bao lì xì, dì dì chúc các ngươi sang năm mới, ăn thật ngon, thân thể khỏe mạnh!"
Hai anh em đều hơn ba tuổi, hơn nữa vừa mới ở nhà, bọn họ cũng nhận được lì xì của mỗ mỗ, gia gia, cậu mợ các người, nên rất có ấn tượng với bao lì xì.
Đều nhìn về ba mẹ, thấy ba mẹ gật đầu, mới cao hứng nhận lấy, "Cám ơn dì dì!"
Giang Thiển cười nói không có gì, liền bưng nước trà và chút đồ ăn vặt lên chiêu đãi bọn họ.
Các loại điểm tâm cùng đồ ăn vặt, nhìn long phượng thai thèm đến nước miếng sắp chảy ra.
Cái tuổi này, chẳng phải là thích ăn nhất hay sao.
Dù ở nhà vừa mới ăn qua cơm tất niên thơm nức, nhưng đồ ăn vặt như thế vẫn có sức hấp dẫn cực lớn với bọn trẻ.
"Đáng tiếc bụng no rồi, ăn không được bao nhiêu." Lục Song cô bé ăn bánh phồng tôm, còn tiếc nuối sờ sờ bụng.
"Có gì quan trọng đâu? Dì dì cho con cái túi giấy, bỏ những thứ con thích ăn vào, về nhà mang từ từ ăn." Giang Thiển đi lấy túi giấy, cho hai anh em mỗi người một cái.
"Không được lấy nhiều, mỗi loại chỉ lấy một ít thôi." Cố Vân Lan nói.
"Nhiều thế này chứ, ăn đâu có hết, thích cái nào thì lấy cái đấy, lấy nhiều chút đi." Giang Thiển nói.
Hai anh em long phượng thai rõ ràng cực kỳ vui vẻ, muốn bánh đậu xanh, chúng thích bánh đậu xanh ở chỗ dì dì này.
Còn muốn tôm chiên giòn, ăn ngon tuyệt, vừa thơm vừa giòn!
Bỏng ngô cũng muốn, thứ duy nhất không cần đại khái chính là hạt dưa.
Hai anh em đều không có hứng thú với hạt dưa ngũ vị hương ba ba bọn chúng cắn.
Giang Thiển liền gói cho bọn chúng mỗi người một phần, còn dùng dây thừng nhỏ thắt thành nơ con bướm xinh xắn, nụ cười trên mặt hai anh em không giấu được.
Nhưng cái này còn chưa hết, Giang Thiển đi lấy đường họa cắm trên cọng rơm đến cho chúng lựa chọn.
Hai anh em quả thực quá vui mừng!
"Dì dì, con muốn thỏ, con muốn con thỏ nhỏ đáng yêu này!" Lục Song kích động nói.
Giang Thiển liền cười cầm đường họa hình thỏ cho cô bé, "Cho con, đường họa hình thỏ."
"Cám ơn dì dì, dì dì tốt quá!" Cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào như bôi mật.
"Dì dì, con muốn con khỉ này." Lục Minh khó nén vui sướng.
"Được."
Hai anh em liền nhận được đường họa, cầm trên tay, quả thực là thích không buông tay.
Cố Vân Lan nhận cọng rơm, nhìn những đường họa cắm phía trên, khen: "Con làm đẹp quá, làm thế nào vậy? Thỉnh thoảng ta cũng làm một chút dỗ chúng."
Giang Thiển đương nhiên không keo kiệt truyền thụ phương pháp.
Hàn Thế Quốc và Lục Trưởng Chinh hai người đàn ông ngồi một bên cắn hạt dưa tán gẫu.
Hàn Thế Quốc nhìn song thai rất nóng mắt, "Cố cán sự, cô lúc đó mang thai, ăn cái gì nhiều hơn vậy?"
Hắn thấy hai đứa bé này đáng yêu quá, muốn xin ít kinh nghiệm.
Lục Trưởng Chinh và Cố Vân Lan làm sao không hiểu chứ?
Lục Trưởng Chinh cười, "Chuyện này không liên quan nhiều đến việc ăn uống, mấu chốt phải xem cha mẹ, cha mẹ thế nào sinh ra con cái sẽ như thế, anh đẹp trai vậy, chị dâu cũng xinh đẹp như thế, con của hai người không cần nói nhiều, chắc chắn cũng rất đẹp."
Lời này Cố Vân Lan tán thành, "Nói đúng đấy, con của hai người còn lo lắng xấu xí à?"
"Chỉ sợ con chọn đúng chỗ thiếu sót của chúng ta mà lớn thôi." Giang Thiển cười, nhìn người ta, EQ thật cao.
"Sao có thể, ta còn không thấy cô có chỗ nào không đủ, mặt mày và khí chất của cô tựa như bước ra từ tranh mỹ nhân vậy, Thế Quốc cũng thế, ở thời cổ đại chính là một vị đại tướng quân uy vũ, con của hai người có kém cũng không kém đến đâu, ta đã nói với Trường Chinh rồi, đợi con sinh ra, chúng ta muốn làm cha mẹ nuôi, ta bắt đầu chuẩn bị đồ vật nhận thân rồi, chuyện này các người có đồng ý không?"
Giang Thiển cười, "Đồng ý, đồng ý, làm sao ta không đồng ý được!"
"Vậy thì còn được." Cố Vân Lan cười ha hả một tiếng.
Đang trò chuyện thì Mã Chung Quốc và Niên Ngọc Chi dẫn theo mấy đứa nhỏ nhà họ cũng đến cửa chúc tết.
"Lục doanh trưởng và Cố cán sự các người cũng ở đây?" Thấy Lục Trưởng Chinh và Cố Vân Lan, Niên Ngọc Chi cười nói.
"Năm nay là năm đầu tiên Thiển Thiển ở đây ăn tết, chúng ta đương nhiên muốn đến xem một chút, cho thêm náo nhiệt." Cố Vân Lan cười nói.
"Đúng đấy, chúng ta cũng nghĩ như vậy, cũng đến góp vui."
Giang Thiển cười phát lì xì cho mấy đứa con nhà chị.
Niên Ngọc Chi vội vàng nói: "Không cần không cần, cô không cần cho chúng đâu."
"Lấy may thôi mà." Giang Thiển cười đưa lì xì cho mấy anh em họ, đứa lớn đều nhoẻn miệng cười tươi rói, rõ ràng là cực kỳ cao hứng, đứa nhỏ còn chưa hiểu, nhưng cũng bắt chước anh chị cầm.
"Còn không mau nói lời cảm ơn Giang thẩm thẩm." Niên Ngọc Chi cười mắng.
"Cảm ơn Giang thẩm thẩm!" Mấy đứa đều vô cùng cao hứng nói lời cảm ơn.
Giang Thiển cười đưa đồ ăn vặt cho chúng, mỗi người một túi, còn đi lấy đường họa cho chúng, "Minh Minh và Song Song vừa nãy chọn rồi, các con cũng chọn một cái đi."
Mấy đứa trẻ đều rất cao hứng chọn đường họa, chỉ mới ăn kẹo hồ lô, chứ chưa từng thấy đường họa thế này.
Hình các con vật trông sống động, người nhìn thấy đều thấy mới lạ.
Đứa nhỏ thì ở trong nhà thích thú ăn, tụm lại chơi cùng Minh Minh và Song Song, đứa lớn thì trong phòng không chịu được, cầm luôn đường họa và túi đồ ăn vặt đi ra ngoài.
Đang trò chuyện thì Vương Ái Quốc cũng đến, thấy cả hai nhà đều ở đây, lập tức cười một tiếng, "Ôi chao, náo nhiệt thế đấy?"
Hắn không dẫn cả nhà đến mà tự mình đến.
Nhưng Hàn Thế Quốc bọn họ cũng không để ý, hơn nữa không dẫn người nhà đến còn vừa ý họ nữa, người nhà bọn họ không hợp với Tống Chiêu Đệ.
Chỉ cần một mình Vương Ái Quốc đến là đủ rồi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận