Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến

Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến - Chương 19: Gái lớn không giữ được (length: 8266)

Giang Nguyệt đến tuy rằng mất hứng, nhưng không có quấy rầy đến Lão Giang nhà tối nay ăn thịt thêm đồ ăn hứng thú!
Ở đâu ra thịt?
Giang Thủ Hải bọn họ hôm nay không phải vào núi ôm củi sao?
Vận khí tốt, từ trong núi bắt được một con gà rừng mười phần béo múp trở về, còn có một ổ trứng gà rừng, mười mấy quả.
Chu Quế Vân vung tay lên, đều ăn hết, không chừa một mống!
Đây cũng thật là bỏ được.
Làm con dâu Triệu Ái Anh, Triệu Ái Phượng, Tô Chỉ Nhu các nàng cao hứng, cười khen bà bà, "Nương đây là thấy chúng ta thu hoạch vụ thu cực khổ, cho nên cho chúng ta bồi bổ đây!"
Phải nói, Chu Quế Vân là có ý này.
Một mùa thu hoạch xuống, ai mà không hao tổn sức lực?
Tuy rằng con gái cũng lo, không ít làm thịt mang về làm thịt kho cho cả nhà bồi bổ thân thể, nhưng vẫn là mệt.
Trước mắt nếu là từ trong núi có thịt, vậy cũng không cần giữ lại, ăn là được!
Nấu nước nóng xong, các chị dâu nhanh nhẹn cho gà rừng vặt lông, Giang Thiển liền cười cùng nương nàng ở trong phòng bếp nấu cơm.
Vào mùa gặt hái, Giang Thiển tuy rằng không làm việc đồng áng, nhưng việc nhà đều do nàng lo liệu.
Nàng còn làm đa dạng món ăn ngon cho cả nhà.
Cũng không biết nàng làm thế nào mà cứ đồ ăn do tay nàng nấu ra, đều đặc biệt mỹ vị.
Điểm này Chu Quế Vân rất vừa lòng, bởi vì bà cảm thấy con gái giống bà y đúc.
Trước kia thời bao cấp, Chu Quế Vân cũng là người cầm cái muôi đấy!
Cơm bà nấu ra ai ăn cũng khen ngon!
Nghề nấu nướng này đúng là có từ khi sinh ra, Giang Thiển cũng là trời sinh đã biết nấu ăn, bằng không mới làm có một năm, sao có thể trở thành Blogger ẩm thực triệu người theo dõi được?
Không đơn thuần chỉ cần sự chăm chỉ, còn cần có bản lĩnh thật sự.
Bởi vì tay nghề tốt; cho nên mỗi khi trong nhà muốn ăn thịt, hoặc là uống canh hầm xương, Giang Thiển đều sẽ tới hỗ trợ.
Lấy cớ là cùng nương học hỏi.
Chu Quế Vân bị dỗ đến mặt mày hớn hở.
Con gà rừng này kỳ thật cũng không lớn, cũng chỉ tầm hai cân, bị Giang Thiển dùng để hầm với mộc nhĩ.
Trong nhà còn rất nhiều mộc nhĩ khô, đều là tích trữ từ mùa hè.
Khi đang nấu nước giết gà, mộc nhĩ đã được ngâm nước ấm, gà thu dọn xong thì mộc nhĩ cũng đã mềm.
Cho nên cứ cho vào nồi nấu luôn, thành một món mộc nhĩ hầm gà vô cùng đơn giản.
Chu Quế Vân đều không cần nhúng tay, cứ xem con gái làm là được, chẳng mấy chốc, mùi thơm bá đạo kia đã bay ra.
Các cháu trai cháu gái cũng không nhịn được hít hà từng ngụm, ngay cả bà hàng xóm cạnh nhà, cũng lại đây hỏi, "Nhà các ngươi lại ăn thịt đấy à?"
Trong giọng nói khó nén vẻ chua xót.
Điều kiện nhà Lão Giang thật sự không thể chê, cứ vào vụ mùa gặt hái, trong nhà luôn có mùi thơm bay ra, khi thì là thịt kho, lúc thì là tai heo, lòng heo gì đó.
Nhưng thu hoạch mùa vụ mệt mỏi quá, các nhà có điều kiện khác trong thôn cũng vui vẻ đi ra chợ trấn mua ít thịt về nhà bồi bổ.
Bất quá vụ mùa vừa hết, trước mắt đều không có việc gì làm, nhà ai mà không bắt đầu thắt lưng buộc bụng, mà nhà này vậy mà lại có mùi thịt bay ra.
Chu Quế Vân thực ra là người khiêm tốn, bà không thích khoe khoang, nhưng không chịu nổi tay nghề của con gái quá tốt, bà cười nói: "Hôm nay mấy đứa con trai bà vào núi ôm củi, vận khí tốt bắt được một con gà rừng, đây là đang hầm đấy."
Bà hàng xóm nghe càng thêm ngưỡng mộ "Phải nói về tài, thì vẫn là mấy đứa nhà chị có bản lĩnh!"
Chu Quế Vân cũng khen con trai nhà người ta, chọn lời hay mà khen, hàng xóm đại nương cuối cùng cũng vui vẻ, có vẻ rất hài lòng.
Bất quá cũng không quên hỏi Chu Quế Vân, có phải đã xong chuyện với nhà Lão Hàn rồi không?
Trong lòng Chu Quế Vân đã cảm thấy tám chín phần mười rất ưng ý Hàn Thế Quốc, nhưng bà nói chuyện luôn để lại đường lui, cho nên cũng chỉ tỏ vẻ xem người trẻ tuổi tự quyết định.
Nếu người trẻ tuổi tự thấy hài lòng, vậy thì không có vấn đề gì.
"Thiển Thiển khẳng định sẽ hài lòng, nó có phải Giang Nguyệt mắt mù đâu mà từ chối người chồng chưa cưới tốt như thế!" Bà hàng xóm nói.
Từ sau chuyện này, trong thôn đều đang nói Giang Nguyệt mắt mù, nói cả Giang nhị thúc và Tôn Thị cũng mắt mù, tùy con gái hồ nháo!
Con gái không hiểu chuyện, mà cha mẹ cũng không hiểu chuyện sao?
Hàn Thế Quốc tốt như vậy còn không cần, đây là muốn gả cho thần tiên chắc?
Chu Quế Vân liền nói: "Cũng không phải là mắt mù, chỉ là không có duyên phận, biết đâu còn có người tốt hơn đang chờ nó thì sao?"
Dù sao cũng là cháu gái, bà có thể đánh có thể mắng, lại không muốn ở ngoài nói xấu nó.
"Lại tốt thì có thể hơn nhà Hàn được sao? Tôi đã thấy tận mắt khí thế nhà đấy rồi, ai chà, vừa nhìn đã cảm thấy là người sau này làm quan to nhà cô Thiển Thiển đúng là có phúc, không trách hồi trước Lão Hạt Tử cho nó xem bói, khen nó là mệnh phú quý!"
Những lời này của bà hàng xóm, Chu Quế Vân nghe khen người khác thì thôi, chứ khen con gái mình có số tốt, thì bà lại vui ra mặt.
Cười cùng bà hàng xóm luyên thuyên một hồi lâu, lúc này mới trở về phòng.
Đang bận bịu trong bếp, Giang Thiển nhìn thấy bà cười đi vào, liền vẻ mặt hiền từ tươi cười nhìn bà, nàng cũng cười một tiếng, "Nương, sao vậy?"
Đây chính là một chút lý do khiến nàng xuyên qua đến đây mà không hề thấy không thích nghi, nàng thật sự cảm nhận được tình yêu thương chưa từng có tại Giang gia, nương nàng đặc biệt thương nàng.
Cha nàng tuy rằng không hay biểu lộ, nhưng cũng dùng hành động thực tế để yêu nàng.
"Nương là đang nghĩ, sau này con đi lấy chồng, mẹ sẽ rất ít khi được ăn món ăn con gái mẹ làm ." Chu Quế Vân cười nói.
Giang Thiển hơi đỏ mặt, "Vậy con không lấy chồng, con sẽ nấu cơm cho nương cả đời."
Chu Quế Vân trong lòng thực hưởng thụ, ngoài miệng cười khẽ: "Mẹ đây không muốn, mẹ chỉ mong con nhanh chóng tìm được người tốt mà gả, sinh cho mẹ vài đứa cháu trai cháu gái."
Hai mẹ con vừa nói vừa cười, nồi gà hầm mộc nhĩ cũng vừa xong, ngoài món mặn này ra Giang Thiển còn làm thêm món dưa chuột trộn, cuối cùng là món canh trứng cà chua, ăn cùng cơm bắp.
"Vẫn phải là tay nghề của tiểu muội, mùi thơm này thật là!" Chị dâu cả Triệu Ái Anh khen.
Triệu Ái Phượng cũng khen, "Đúng là ăn không chán!" Câu nói trêu đùa, cũng giống như bà bà nàng.
Tô Chỉ Nhu cười.
Giang Thiển nhanh chóng gắp một miếng thịt cho chị dâu hai, "Chị dâu hai, mau ăn thịt đi."
"Đây là muốn dùng thịt bịt miệng chị dâu hai đây mà?" Triệu Ái Phượng liền nói.
Cả nhà đều cười rộ lên.
Giang Thủ Hải, Giang Thủ Đào, Giang Thủ Văn ba anh em sau khi về cũng nghe nói chuyện ngày hôm nay, nghe thấy hàng xóm đều khen ngợi chuẩn muội phu tương lai, cũng đều tính toán ngày mai muốn gặp mặt một lần.
"Ăn cơm thôi, ăn cơm thôi." Chu Quế Vân gỡ vây cho con gái.
Dưới sự phân phối của người mẹ Chu Quế Vân, mọi người đều có thể kịp thời ăn thịt, ở chỗ bà không có chuyện con dâu ăn ít, con cháu ăn nhiều.
Tất cả đều phân phối đều nhau.
Bất quá bọn họ là cha mẹ nên không nỡ ăn, để thịt cho con ăn, thì bà không quản.
Ăn xong cơm tối thu dọn xong, cả nhà cũng ngồi lại nói chuyện.
Giang Thiển nói về chuyện Tam tẩu nàng hôm nay đi đến trường học, thuận lợi vượt qua kỳ kiểm tra của trường, "Tam tẩu học thức cao, lại từ thành phố lớn đến trường học cũng rất hài lòng, sau này để Tam tẩu tới thay là tốt nhất."
Lời này của Giang Thiển vừa ra chẳng khác nào là đã đồng ý chuyện của Hàn Thế Quốc.
Khiến cả nhà đều bật cười.
Nhưng Giang Thiển vốn là ưng ý, chuyện này không có gì phải phản đối, nhưng vẫn hơi xấu hổ một chút rồi chạy về phòng.
Luyến tiếc con gái, Chu Quế Vân cùng Giang phụ liếc nhau, trong mắt hai vợ chồng mang theo nụ cười, lại cảm khái, gái lớn không giữ được!
Chậu hoa nhà mình thật là không giữ được rồi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận