Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến

Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến - Chương 306: Đem mình tìm chết (length: 8307)

Giang Thiển đương nhiên sẽ không không nhận cha mẹ chồng.
Nàng đều đã tính toán kỹ muốn lên đại học.
Tuy rằng thành tựu hiện tại đã có thể nói là tiền đồ xán lạn, nhưng ai lại ngại trình độ học vấn cao đâu? Nhất là lứa sinh viên đầu tiên, giá trị của nó thì ai cũng biết đắt như vàng.
Giang Thiển dù thế nào cũng muốn đuổi kịp chuyến xe này.
Đến lúc lên đại học, nàng cũng muốn mang bọn nhỏ đi theo thuê phòng, muốn nàng bỏ lại Hàn Thế Quốc để lên đại học thì được, nhưng bảo nàng bỏ lại ba đứa con thì không xong.
Nhất định là phải mang theo.
Nhưng nàng sẽ rất bận, bọn trẻ phải làm sao bây giờ? Đến lúc đó bọn trẻ cũng đến tuổi học tiểu học, không có ông bà trông nom thì nàng thật không yên lòng.
Cho nên chậm nhất là năm sau, có thể liền đón được Hàn phụ là cha chồng qua, đến lúc đó cũng có thể sắp xếp đưa đón bọn nhỏ này nọ.
Bất quá những tính toán này chỉ có một mình nàng biết, trước mắt ngay cả Hàn Thế Quốc cũng chưa hề hay biết.
Nhưng hán tử này rõ ràng là bị phần hiếu tâm này của tức phụ làm cảm động đến cực kỳ.
Nhìn ánh mắt Giang Thiển đều triền miên không dứt.
Lý Hà thấy bộ dạng mắt đi mày lại của hai người kia, lập tức lộ vẻ mặt ghét bỏ.
Lúc mới cưới, nhóm lửa cũng muốn tụm lại với nhau cho xong, vậy mà kết hôn nhiều năm như vậy, con cái cũng đã lớn vậy rồi, sao cô ta có cảm giác hai vợ chồng này vẫn cứ chán ngán vậy nhỉ?
Đợi không lâu thì bọn trẻ lại ùa về đòi uống nước.
Lúc này năm mới không còn nghi ngờ gì là một đám chơi đùa thỏa thích vui không tả xiết.
Giang Thiển mặt mày cũng nở nụ cười, "Đều cẩn thận một chút có biết không? Đừng có ham chơi để rồi bị cảm."
"Mẹ yên tâm, chúng con biết mà." Bọn trẻ đều nói.
Lão đại nhớ ra chuyện, nói: "Ở ngoài xã chúng con gặp một bà lão, bà ấy còn muốn phát hồng bao cho chúng con, nhưng chúng con không quen bà ấy, liền không nhận."
Bọn trẻ nhà mình vẫn rất có nguyên tắc, người quen mới nhận, người không quen biết cho lì xì, vậy cũng phải có ba mẹ ở bên, bằng không thì chúng sẽ không lấy.
Giang Thiển liền hỏi Hàn Gia Đống: "Gia Đống con có biết người ta không?"
"Con cũng không biết." Hàn Gia Đống lắc đầu, "Con hỏi thì bà ấy không nói, nhưng bà ấy có dắt theo một đứa cháu trai ra ngoài chơi, bà ấy thấy bọn em con lớn lên giống nhau, mới hỏi có phải là ba sinh ba hay không, rồi hỏi mẹ của bọn em có phải là thím út hay không?"
Nguyên văn là hỏi như thế này: Mẹ các con có phải là Giang Thiển ở đại đội Ngũ Tinh không?
Giang Thiển nhất thời cũng không nhớ ra là ai, nhà mình ở bên xã cũng không có người thân thích nào, nhưng mà Hàn mẫu có một người thân thích ở xã, có lẽ là bên đó?
Bất quá thân thích bên kia cũng đâu nên hỏi tên cô, nên hỏi Hàn Thế Quốc mới đúng chứ?
Bỗng nhiên có một khuôn mặt trong trí nhớ xuất hiện trong đầu nàng, chẳng lẽ là lão thái thái nhà họ Vương? Không biết có phải hay không, nhưng Giang Thiển cũng không suy nghĩ nhiều.
Nàng đoán không sai, người đó chính là Vương mẫu.
Hôm nay là ba mươi tết, bà cũng dẫn cháu trai đi chơi bên ngoài, thực ra thì đứa trẻ lớn vậy, cũng có thể tự mình đi chơi với bạn rồi.
Nhưng do đứa nhỏ hơi nhát gan, thêm việc có mẹ là Giang Nguyệt, hàng xóm cũng không muốn gọi con mình chơi gần với con nhà này.
Cho nên hơi bị cô lập.
Hết cách, Vương mẫu chỉ đành mang đi theo.
Ai ngờ lại bất ngờ nhìn thấy ba đứa trẻ mặc áo bông dày màu đỏ vui tươi, vô cùng bắt mắt, nhất là ba anh em quả thật giống nhau như đúc.
Việc này làm Vương mẫu nghĩ tới ba sinh ba của Giang Thiển.
Giang Nguyệt chẳng phải đã nói lần này hai vợ chồng Giang Thiển dẫn ba đứa con về ăn Tết sao?
Cho nên Vương mẫu cũng tới hỏi thăm, quả nhiên là ba sinh ba của Giang Thiển.
Đặc biệt ba đứa trẻ còn rất lễ phép, chúc bà nãi nãi năm mới vui vẻ, chúc bà phúc như Đông Hải thọ tỷ Nam Sơn, nhưng lì xì của nãi nãi thì chúng con không dám nhận.
Lại khỏe mạnh lại đáng yêu, còn thông minh nữa, đến cả những lời Cát Tường đều nói hay như vậy.
So với đứa cháu nhà mình vừa thấp bé vừa nhạy cảm, lại còn tự ti tự đại, một chút là khóc thì quả là một trời một vực.
Vương mẫu nhìn ba đứa trẻ đi theo đường ca của chúng đi xa dần, trong lòng thì gọi là một sự ngổn ngang.
Ba đứa trẻ này suýt nữa, chỉ kém một chút xíu nữa thôi là cháu bà rồi!
Nếu bà có ba đứa cháu trai như thế, phỏng chừng nằm mơ cũng có thể cười tỉnh, dù phải sớm thêm 10 năm thì bà cũng đều nguyện ý!
Nhưng bởi vì đứa con trai bất tài của mình, tất cả những điều này đều trở thành bong bóng.
Vương mẫu liền tiếp tục đi dạo cũng không có ý tứ gì, mang đứa bé mua ít đồ ăn vặt liền về nhà.
Vương Hạc Tùng thấy tinh thần mẹ mình tự nhiên xuống dốc, đương nhiên muốn hỏi một câu.
Biết được vậy mà là thấy ba sinh ba của Giang Thiển, anh cũng sửng sốt một chút, rồi không nhịn được hỏi: "Lớn hết chưa?"
Vương mẫu liếc anh một cái, "Cái này còn cần phải nói sao? So với Tiểu Cát thì cũng chỉ lớn hơn có nửa tuổi, nhưng bọn chúng lại cao hơn nó cả một cái đầu, còn rắn chắc nữa chứ, ai nhìn cũng yêu, ta vừa nhìn liền biết là được mẹ chăm sóc rất tốt, lại còn hoạt bát sáng sủa, thoải mái!"
"Cô ấy là giáo viên, đương nhiên là rất biết dạy con rồi." Vương Hạc Tùng nói.
Vương mẫu thấy anh như vậy thì lười mắng anh, sớm biết như thế sao lúc trước còn như vậy?
Cưới vợ là chuyện quan trọng biết bao, cưới phải một người vợ không tốt, thì thượng trung hạ ba đời đều phải chịu khổ.
Quả nhiên lời này đã ứng nghiệm vào nhà bà.
Bà tuổi đã cao vẫn không có ngày nào được yên, con trai công việc cũng không đâu vào đâu, còn cháu trai thì lại càng không cần nói, lớn lên thì cứ khúm núm như thế!
Một người vợ tốt và một người vợ không tốt, ảnh hưởng đến gia tộc khác nhau một trời một vực!
Vương Hạc Tùng cũng không nói gì, thế nhưng sau khi trở về phòng nằm xuống, cũng là mặt mày thất vọng.
Chuyện tối nay Giang Nguyệt không biết, Giang Nguyệt cũng không có thói quen ăn Tết ở nhà họ Vương, cô về nhà mẹ đẻ.
Năm nào ăn Tết cô cũng sẽ tay xách nách mang về nhà mẹ đẻ ăn Tết.
Chỉ là muốn để người trong thôn thấy, cô sống tốt biết bao!
Lại không biết, người trong thôn sau lưng đều đang xem trò cười.
Nhiều năm như thế chưa thấy chồng con cô cùng về, mà một mình cô thì vẫn cứ kiêu ngạo như đúng rồi!
Không chỉ trong thôn, mà cả tẩu tử của Giang Thủ Lưu cũng không ưa cô, quan hệ chị dâu em chồng nhiều năm như vậy đều không thể hòa dịu.
Chỉ là tẩu tử của Thủ Lưu cũng biết cô không thay đổi được gì, bởi vì chỉ cần cha mẹ chồng còn một ngày thì đây vẫn là cô em chồng của nhà mình, cô muốn về thì về, cô không có quyền làm chủ.
Cho nên tẩu tử của Thủ Lưu đã sớm tính kỹ, chờ sau này Giang Thủ Lưu đi ra, cô sẽ cùng chồng dọn ra ngoài ở riêng!
Bất quá từ sau chuyện lần trước, tẩu tử của Thủ Lưu trong lòng như có một lưỡi dao găm.
Mặc dù bà bà Tôn Thị khuyên cô bỏ qua, nhưng tẩu tử của Thủ Lưu chưa từng quên việc cô tuyệt vọng đến mức nào.
Thật sự, khi đó nếu không có Giang Thủ Hà từ trên trời rơi xuống, đến cứu cô thì chờ cô thật sự chỉ còn một con đường chết!
Hại chồng cô đi tù, còn muốn dùng cách đó để hại chết cô, đây là muốn nhà cô cửa nát nhà tan đó à.
Cô ngu ngốc đến mức nào mà phải bỏ qua một mối thù như vậy?
Bất quá cô có một loại cảm giác, Giang Nguyệt hiện tại càng bành trướng, thì chờ đợi cô ấy lại càng thảm hại, cô chỉ cần chờ xem Giang Nguyệt tự tìm đường chết là được!
Mà sự thật chứng minh, dự cảm của cô không sai, rất nhanh sau đó Giang Nguyệt đã bị Vương Hạc Tùng đột nhiên dẫn con tới thăm viếng đánh cho trở tay không kịp!
Bạn cần đăng nhập để bình luận