Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến

Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến - Chương 266: Có thể xem như trở về (length: 7803)

Vào giữa tháng chín, Lục mẫu liền quyết định muốn đi.
Trước sau tổng cộng đến đây đợi nửa tháng, nhưng chính là trong nửa tháng này, đã khiến Lục Minh cùng Lục Song huynh muội làm cho nãi nãi tức giận đến vỡ mặt.
Ngày đi, bọn họ thậm chí đều không lộ diện!
Lấy lý do trường học phải lên lớp, trực tiếp chạy đến trường.
Cố Vân Lan cũng không ra mặt, sẽ lấy mấy đồ vật mụ nàng chuẩn bị sẵn, gọi Lục Trưởng Chinh mang đi.
Bằng không mụ nàng nhất định muốn nàng tự mình mang qua cho Lục Trưởng Chinh, nàng không thèm làm mấy việc thể hiện mặt mũi này.
Chính bởi vì không một ai đến đưa, cho nên Lục mẫu mặt mày đen như than chỉ có thể để Lục Trưởng Chinh đưa bà đến nhà ga lên xe.
"Ngươi cũng là người có con trai có con gái, về sau con gái ngươi sống không tốt, ta xem ngươi có thể mở mắt trừng trừng để con trai ngươi nhìn thấy chị hắn chịu khổ hay không!" Lục mẫu nhìn chằm chằm nhi tử nói.
Lục Trưởng Chinh vừa lái xe vừa nói: "Mấy chuyện này đều là chuyện về sau, không cần mẹ phải bận tâm."
Lục mẫu vốn chỉ muốn đánh thức lương tri của hắn, muốn hắn sau khi mình về thì để ý đến muội muội một chút, lại không ngờ nhận được câu trả lời như vậy.
Tức giận đến quá độ, cho nên dứt khoát nói thẳng: "Về sau mỗi năm tiền dưỡng lão, ngươi gửi cho ta và ba ngươi 200 đồng, ta với ông ấy mỗi người 100 đồng!"
"Không có." Sắc mặt Lục Trưởng Chinh hết sức bình thường, "Chỉ có 150 đồng, mẹ muốn thì lấy, không cần thì trả lại cho ta."
Một năm cho 150 đồng, trung bình ra mỗi tháng là 12 đồng rưỡi tiền sinh hoạt phí.
Số tiền dưỡng lão như vậy cho dù đặt ở trong kinh thành cũng không phải là ít.
Dù sao không phải chỉ có mình hắn là con trai, bọn họ ba anh em mà, hắn là thứ hai.
Trên có anh cả, dưới có em út.
Lúc trước ước định tiền dưỡng lão, bởi vì hắn không ở nhà, cho nên yêu cầu hắn cho nhiều hơn một chút, chuyện này hắn không ý kiến, cũng cảm thấy là phải.
Đã định xuống rồi hiện tại còn muốn tăng giá, đó là chuyện không thể nào.
Lần này mẹ hắn đến đây, thật sự khiến hắn ý thức sâu sắc một chuyện, đó chính là tuyệt đối không thể tùy ý bọn họ muốn làm gì thì làm nha.
Bọn họ muốn làm gì có thể làm gì, nhưng không cần liên lụy đến hắn, bằng không hắn tuyệt đối sẽ không để yên cho bọn họ.
"Mỗi năm ngươi cũng không chịu về nhà một chuyến, ta và ba ngươi nếu có chuyện gì đều là Lão đại với Lão tam bọn họ lo trước lo sau, ngươi thằng con trai này ngược lại thanh nhàn..."
"Tiền của ta không phải đã đưa về rồi sao? Lão đại với Lão tam bọn họ có đưa tiền không, đưa bao nhiêu? E là một đồng cũng không có, đúng không? Ta bỏ tiền, bọn họ bỏ sức, chẳng lẽ không phải nên sao? Thế nào, mẹ còn cảm thấy ta chiếm tiện nghi lớn à?" Lục Trưởng Chinh không khách khí nói.
Nếu không phải lần này đến, mẹ hắn gọi điện thoại nói muốn tăng tiền dưỡng lão, một năm thêm 50 đồng cũng không tính quá nhiều, có thể cho.
Nhưng sau lần này, hắn tuyệt đối sẽ không cho nhiều nữa.
Bởi vì đó chính là cái hố không đáy, hơn nữa sẽ còn bị coi là đương nhiên.
Hắn đi đâu để làm kẻ thế mạng đây?
Lục mẫu tức giận nói: "Lúc đầu ta làm sao lại sinh ra ngươi..."
"Nếu không phải mẹ sinh ra ta, mẹ nghĩ chúng ta có cuộc sống như bây giờ sao? Anh cả ban đầu là ai đi vớt ra? Công việc của Lão tam, năm đó ai giúp hắn tốn tiền giải quyết?"
"Tiền trả lại cho mẹ..."
"Tiền là trả cho ta nhưng mẹ cho rằng trả tiền cho ta là xong sao? Tình cảm không cần tính?"
"Đó là em của ngươi..."
"Chính là em của ta, cho nên ta mới giúp nó, nếu không mẹ nghĩ rằng ta quan tâm sống chết của nó sao? Ta còn nợ nó chắc?" Lục Trưởng Chinh lạnh lùng nói: "Mẹ cũng bớt mấy chuyện lằng nhằng đó đi, tiền dưỡng lão ta sẽ luôn gửi về, nhưng nhiều hơn thì đừng mơ, mẹ nếu không chịu, bây giờ ta có thể đưa mẹ về trước mặt thủ trưởng chúng ta khóc lóc om sòm làm ầm ĩ một trận, xem lãnh đạo có phản ứng mẹ không!"
Lục mẫu: "..."
"Ngươi đúng là tinh trùng lên não, bây giờ ta mới biết em gái ngươi nói đều là thật, sao ngươi lại thành ra cái bộ dạng này? Ngươi vẫn là con trai ta sao?" Lục mẫu nhìn chằm chằm hắn nói.
Lục Trưởng Chinh bây giờ hết sức ghét em gái mình, "Mẹ về sau cũng ít gọi điện thoại cho Lục Thiến, nó quen sống thoải mái rồi, nên để nó tự chịu khổ đi một chút, đi một ngày đàng học một sàng khôn, trải qua nhiều, mới biết cuộc sống nên thế nào!"
Lục mẫu lập tức nổi nóng, "Ngươi muốn làm gì? Chẳng lẽ ngươi còn muốn bắt nạt em gái ruột của mình à?"
"À, với tính tình đó của nó ta chẳng cần làm gì cả, chỉ cần khoanh tay đứng nhìn thôi là được, nó sẽ tự làm cho cuộc sống của mình trở nên tệ hại!"
Lần này mẹ hắn đến đây làm chuyện này, tám chín phần mười không thể thiếu muội muội hắn ở phía sau xúi giục.
Trước kia Lục Trưởng Chinh cảm thấy là em gái nhỏ, sau lần đến đây một trận nữa, hắn mới biết được, cô em gái này có uy lực lớn đến thế nào.
Chị dâu ngày hôm qua vừa mang cô đi thị trấn mua quần áo, hôm nay cô liền có thể lén tìm hắn nói chị dâu tiêu xài hoang phí quá rồi? Như vậy là người sống à?
Còn có rất nhiều chuyện khác nữa, quả thực khiến người nhíu mày trong lòng phản cảm.
Quả nhiên về sau mâu thuẫn giữa chị dâu em chồng sẽ lại không thể kiểm soát.
Hắn mới cho sắp xếp một chân cộng tác viên cho cô đi ra bên ngoài làm, dù sao không phải hộ khẩu ở đây, sao có được việc chính thức cho cô ta làm chứ?
Trước cứ cho làm cộng tác viên, sau tìm cơ hội khác.
Kết quả cô ta lại ở bên ngoài chơi bời, còn có bầu với người ta còn muốn sống muốn chết đòi cưới!
Lục Trưởng Chinh bây giờ không muốn nhiều lời về muội mình, vừa nói là đầu muốn nổ tung.
Xe đã đến trạm, Lục Trưởng Chinh dừng xe xong nói: "Đến rồi, xuống xe đi."
"Đó là em gái ruột của ngươi đấy, cho dù nó không hiểu chuyện, chẳng lẽ ngươi người anh ruột có thể khoanh tay đứng nhìn, thấy chết mà không cứu sao? Ngươi không sợ thanh danh của mình ở trong căn cứ bị ảnh hưởng à!" Lục mẫu sốt ruột nói.
"Thanh danh của ta mà dễ dàng bị ảnh hưởng như vậy, thì coi như ta phí công lăn lộn." Lục Trưởng Chinh nói: "Được rồi, đừng nói những chuyện này nữa, tàu sắp đến rồi."
"Ta không xuống xe, nếu ngươi không đồng ý với ta là sẽ chăm sóc tốt cho em gái ngươi, ta sẽ không đi!" Lục mẫu giận dữ nói.
"Được thôi, nếu không đi thì cứ về nhà ở tiếp, dù sao vợ ta với các con ở nhà mẹ đẻ cũng rất tốt, mẹ vợ ta đều rất tận tình chăm sóc đấy." Lục Trưởng Chinh không chịu uy hiếp nói.
Lục mẫu tức giận đến đánh hắn mấy cái, cũng không nói thêm gì, giận dữ xuống xe.
Sắc mặt Lục Trưởng Chinh bình thản xuống xe mua vé giường nằm mềm cho bà, cầm theo chứng nhận sĩ quan, mua được vé, hơn nữa biết mẹ mình muốn đi, nàng dâu hắn còn đặc biệt lấy từ nhà một túi lớn đồ tẩm bổ, có sữa mạch nha, có sữa bột, còn có đào khô này kia, đều đặt ở trong túi.
"Mấy thứ này là vợ con chuẩn bị..."
Lời còn chưa dứt, Lục mẫu liền mắng: "Không cần đến lượt nó giả nhân giả nghĩa!"
Lục Trưởng Chinh liền cầm gói đồ vừa đưa ra về, "Vậy con cầm lại."
Lục mẫu tức giận đến suýt nữa muốn chửi vào mặt hắn, nhưng vì ở nhà ga người đông, bà cũng không muốn phá hỏng hình tượng của mình, nên chỉ hung hăng liếc xéo hắn một cái, rồi giật mạnh gói đồ vào tay.
Lục Trưởng Chinh không nói gì, đợi khoảng chừng nửa tiếng, tàu đến.
Hắn thuận lợi đưa mẹ lên tàu rồi, tảng đá lớn đè nặng trong lòng giống như được gỡ bỏ vậy.
Hắn thật sự không nghĩ rằng lần này mẹ hắn đến đây lại ép hắn đến mức không thở nổi!
Bây giờ thì tốt rồi, coi như đã về!..
Bạn cần đăng nhập để bình luận