Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến

Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến - Chương 227: Gắt gao da, tỉnh lại não (length: 7529)

Cố Vân Lan trở về sau, Hàn mẫu cũng hỏi con dâu, "Vân Lan nói thế nào?"
Giang Thiển không giấu giếm, đem việc này kể lại một lần.
Hàn mẫu không hề ngạc nhiên, "Ta đã nói mà, Trường Chinh sao có thể làm ra loại chuyện như vậy! Bất quá Thế Quốc sư nương kia cũng thật là hồ đồ, cháu gái nhớ thương con rể, chuyện như vậy mà cũng có thể coi như không có gì!"
Sơ sẩy một chút, đây chính là cả nhà mất mặt đấy.
Giống như chuyện nhận con nuôi trước kia, Cố gia đều bị liên lụy theo mất mặt theo xấu hổ!
Bây giờ lại thêm chuyện cháu gái nhớ thương biểu tỷ phu, sao mà không thấy khôn lớn ra?
Giang Thiển không đưa ra bình luận.
Dưới ánh mặt trời, cô múc một ít nước trong chậu nước đã phơi nóng, rồi bưng đến cho bọn nhỏ rửa mặt.
"Mấy con mèo nhỏ tham ăn, ăn hết không ít vải, tay dính hết cả rồi." Giang Thiển cười nói.
"Thứ!" Bọn nhóc lại kêu lên một tiếng rõ to.
Rất rõ ràng, mấy anh em đặc biệt thích vải này.
Giang Thiển cười, rửa mặt xong thì lần lượt ôm hôn chúng một cái, bọn nhỏ cũng toe toét cười, ăn no nê rửa sạch, thời gian cũng không còn sớm, liền theo mẹ vào phòng ngủ trưa.
Đem đá lạnh mang lên, bật quạt lên, trong ngày hè nóng bức này cũng cảm thấy mát mẻ hơn không ít.
Hàn Thế Quốc hôm nay đặc biệt bận, mãi đến hơn bảy giờ tối mới về nhà, lấy quần áo đi tắm rửa.
Tắm rửa xong, Trương Tiểu Trân cho hắn một bát mì lớn, hắn liền ăn sạch vào bụng.
Vào đến phòng là có thể cảm nhận được không khí mát mẻ hơn bên ngoài rất nhiều.
Ba đứa con trai còn chưa ngủ, Giang Thiển buồn cười nói: "Đều đang đợi ba về chơi với chúng đó."
Hàn Thế Quốc cười một tiếng, đương nhiên đến chơi đùa với mấy con trai, bọn nhỏ nhường mẹ cả ngày, lại được ba về chơi một lát, thời gian đến thì chúng cũng bắt đầu ngáp.
Sau đó được mẹ ru êm bằng những bài đồng dao dịu dàng rồi ngủ thiếp đi.
Giang Thiển đặc biệt thích ngắm nhìn lúc bọn nhỏ ngủ, ngắm thế nào cũng thấy không đủ.
Nhìn các con trai ngủ xong, Hàn Thế Quốc liền nhích lại gần.
Giang Thiển nói với hắn chuyện chính, "Trời nóng như đổ lửa thế này, nương với Tiểu Trân bên đó cũng không có quạt máy, anh đi hỏi Lý Bằng xem có thể mang về một cái không, được thì cứ mang về cho."
Năm ngoái đã muốn mua rồi, nhưng mẹ chồng không chịu, lúc đó bà mới đến, nàng cũng không ở chung với mẹ chồng được bao lâu, nên cũng không quan tâm đến nữa.
Nhưng hiện giờ ở chung lâu rồi, đến năm trăm máy ảnh cô còn mua được, lẽ nào lại không mua nổi cho mẹ chồng cái quạt điện hay sao?
"Anh đã hỏi rồi, mẹ không chịu." Hàn Thế Quốc đương nhiên là đã hỏi.
"Anh cứ trực tiếp mua về là được, hỏi mẹ làm gì, mà cũng đâu có xin tiền của mẹ đâu." Giang Thiển không biết nói gì, liếc nhìn hắn một cái.
Nếu lời này là con dâu nói ra, người khác có lẽ sẽ cảm thấy con dâu không có thành ý.
May là con trai ruột nói.
Hàn Thế Quốc nghe vậy thì sửng sốt, cười nói: "Là lỗi của anh."
Ý của anh rất đơn giản, muốn mua quạt điện cho mẹ, nên hỏi bà xem có dùng không? Muốn thì mua, không cần thì thôi.
Không phải không biết lão nhân gia tiết kiệm tiền, là hoàn toàn không nghĩ lão nhân gia sẽ không dùng đến mấy thứ linh tinh.
Cho nên có đôi khi nói chuyện với đàn ông phải nói thẳng ra, đừng có vòng vo, đầu óc của hắn chỉ thông minh trong một số trường hợp đặc biệt.
Ví dụ như bây giờ:
"Vợ à, em cả ngày ở bên bọn nó, cũng nên ở bên anh một chút chứ." Nhớ đến chuyện quạt điện rồi, người đàn ông này lại nhích lại gần.
Giang Thiển tối qua thật sự rất hưởng thụ, nhưng sức ăn của nàng không lớn đến vậy, cầm tay hắn đang đặt trên eo mình ra, "Anh bận rộn cả ngày rồi, nhanh đi ngủ đi!"
Sáng sớm đã ra ngoài, đến giờ mới về nghỉ ngơi, mà hắn vẫn còn nhớ đến chuyện này được!
"Không mệt, hơn nữa chuyện này cũng rất thoải mái, vợ à, nhớ em."
Lúc này, những lời ngon tiếng ngọt gì cũng đều nói ra được.
Giang Thiển rõ ràng muốn cự tuyệt, kết quả cũng không biết chuyện gì xảy ra, lại bị hắn dụ vào thư phòng.
Đương nhiên cũng không giống hôm qua phải ở thư phòng hai ba tiếng đồng hồ, hôm nay trước sau chỉ có một tiếng, cũng liền trở về.
"Vợ à, em thật tốt." Hàn Thế Quốc ôm vợ mình rồi hôn một hồi.
Giang Thiển toàn thân mệt mỏi, đẩy hắn ra, "Mau ngủ đi!"
Thật là không dứt ra được.
Hàn Thế Quốc thấy vợ có vẻ mệt thật, chỉ đành thôi.
Một đêm mộng đẹp.
Sáng hôm sau, Giang Thiển cũng không ngủ nướng, vì tối qua từ thư phòng về cũng chỉ mới mười giờ, ngủ đến bảy giờ tỉnh dậy là đủ rồi.
Đang ăn điểm tâm, Hàn Thế Quốc mới nhớ đến chuyện mấy anh em nhờ vả, "Vợ à, có thời gian em khuyên nhủ Cố cán sự giúp anh, Trường Chinh là bị oan đó, anh ta không hề làm chuyện có lỗi với chị ấy đâu."
Anh nói chưa dứt lời, Giang Thiển đã liếc xéo anh một cái, "Lục doanh trưởng mị lực lớn quá làm cho biểu dì thương nhớ, không biết Hàn doanh trưởng mị lực lớn hay không, không biết có những mối tình nào mà em không biết không đây."
Hàn Thế Quốc: "..." Sao chuyện này cũng có thể dính tới mình được?!
Bất quá, nhìn mẹ, vợ với cháu gái đều đang nhìn anh, anh liền nói: "Mọi người nhìn em làm gì? Anh đây nhà nông xuất thân, không thể nào so được với Trường Chinh đến từ kinh thành được, anh ta như là bánh trái thơm ngon, còn anh thì như là cục đất cằn cỗi, có ai thèm để ý đến cục đất đâu."
"Có tiếc không đấy?" Giang Thiển như cười mà không phải cười nói.
"Sao có thể, anh còn đang thấy mình quá may mắn!"
"Mẹ!" Đứa lớn há hốc miệng gọi mẹ.
Giang Thiển liền đút cho con trai lớn một miếng trứng chiên, hai đứa nhỏ cũng được mỗi đứa một miếng, sau đó mới nói: "Chuyện nhà người ta, gia đình người ta sẽ xử lý, người ngoài chúng ta đừng có quản."
Cô thì lại cảm thấy nên cho Lục Trường Chinh nhớ chuyện này lâu dài một chút.
Tuy rằng cô tin Lục Trường Chinh thật sự vô tội nhưng cô không tin là Lục Trường Chinh không biết Hà Ngọc Liên có ý gì với anh ta.
Biết còn ở chỗ vắng vẻ riêng tư với người ta làm gì?
Cố Vân Lan làm vậy với anh ta đúng là phải!
Hàn Thế Quốc nhanh nhảu đáp ứng, "Vợ nói đúng, vậy thì không quản nữa!"
Tử đạo hữu bất tử bần đạo. Lão Lục, huynh đệ không giúp được cậu rồi.
Hàn Thế Quốc ăn xong thì dỗ con trai, thừa lúc mẹ già và cháu gái không để ý thì hôn vợ một cái, cảm thấy vô cùng mãn nguyện rồi đi làm.
Đương nhiên cũng không quên qua chỗ Lý Bằng ở nhà ăn quân đội, nhờ mua giúp một cái quạt điện.
Hàn mẫu không biết những chuyện này, nhưng cũng lén đến nói với Giang Thiển: "Tính tình của Thế Quốc ta biết, nó tuyệt đối không dám làm chuyện gì như vậy đâu, Thiển Thiển con cứ yên tâm."
Giang Thiển cười, "Mẹ à, mẹ không cần phải nói riêng với con đâu, con chỉ là cố ý nhắc nhở để anh ấy không lơ là, dù sao nghề nghiệp của anh ấy, với cả anh ấy cũng không có bối cảnh lớn muốn thăng tiến xa hơn, ngoài sự cố gắng thì danh tiếng cũng rất quan trọng, không thể có nửa điểm tổn hại, mà con tin anh ấy mà."
Hàn mẫu cười cười, "Thế thì tốt rồi."
"Mẹ trông bọn nhỏ giúp con nhé, con làm xong công việc phiên dịch đã, đã lâu không gửi bài cho Đổng tiệm trưởng, con làm xong phần này rồi gửi cho anh ấy vào buổi trưa."
"Vậy con chú ý nghỉ ngơi nhé, đừng có mệt quá đấy."
"Dạ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận