Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến

Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến - Chương 452: Mua đồ cổ! (length: 7906)

Nhìn đến hai thứ này, Giang Thiển thật sự kinh ngạc đến ngây người, "Ngươi đây là đi đâu mua?"
"Chợ đen." Cố Vân Lan nhỏ giọng nói: "Ta cùng bên kia có cái hỏa kế biết rõ hơn, chuyên môn tìm hắn giới thiệu cho ta con đường mua!"
Giang Thiển nói, "Không sợ mua phải đồ giả à?"
"Đồ giả nào lừa được ta? Ta trời sinh đối với cái này liền đặc biệt nhạy bén, hơn nữa ngươi xem khối ngọc bội này màu sắc, còn có cây trâm ngọc này hoa văn, ta mười phần khẳng định, đây đều là đồ của lão già kia, hơn nữa cũng là vương công quý tộc mới có tư cách đeo!"
Cố Vân Lan cũng không dễ lừa, nàng dù không rành về đồ cổ, thế nhưng khối ngọc bội này cùng cây trâm ngọc này, nàng chỉ liếc mắt một cái liền hiểu, tuyệt đối không trốn đi đâu được!
Giang Thiển cũng có chút nhãn lực độc đáo, nàng cũng cảm thấy không sai được.
"Bao nhiêu tiền mua?"
"Tổng cộng dùng 800 đồng."
"Đắt như vậy?" Giang Thiển giật mình.
Nếu là thật sự, ngọc bội kia cùng trâm ngọc giá trị về sau khẳng định xa xỉ, nhưng trước mắt thì 800 đồng cũng tuyệt đối không rẻ.
Hiện tại rất nhiều người lương chỉ mới ba bốn mươi đồng!
Cố Vân Lan thở dài nói: "Nếu là năm ngoái mua thì có thể rẻ hơn rất nhiều, hiện tại thị trường cũng bắt đầu có dấu hiệu nhộn nhịp, hắn ngay từ đầu báo giá một ngàn, 800 đều là ta ép xuống giá."
Khỉ tinh không chỉ riêng nàng a, những người khác cũng không sai biệt lắm.
Thịnh thế đồ cổ loạn thế hoàng kim, đất nước này mắt thấy sắp nghênh đón thịnh thế, ai cũng biết nên mua đồ cổ lưu lại để bảo đảm giá trị tiền gửi tăng lên.
Giang Thiển đối với cái này thật sự không quan tâm quá nhiều, bởi vì nàng cảm thấy đồ cổ một nghề này nước quá sâu.
Kiểu như nàng không hiểu biết gì thì đừng nên dấn thân vào.
Cho nên hoàn toàn không nghĩ tới một chuyện như vậy.
"Ta còn chuyên môn nhờ bọn họ tìm vòng ngọc gì đó, qua vài ngày liền có tin tức, ngươi muốn không? Nếu muốn thì cùng đi xem." Cố Vân Lan nói.
"Ngươi định đem tiền đều dùng vào việc này, không mua sân?" Giang Thiển hỏi.
Tuy rằng mua đồ cổ cũng là một lựa chọn rất sáng suốt, nhưng đồ cổ có rủi ro mà.
Không giống như mua sân, đây là lãi to không lỗ, phù hợp với kiểu đầu tư chắc chắn như nàng.
Cố Vân Lan cười một tiếng, "Sân không dễ mua là một chuyện, huống hồ tháng sau tiền nhuận bút của ta sẽ tăng, ta còn tiền để tiêu, nhưng mà muốn mua đồ cổ thì phải nắm chặt thời kỳ này, sau này muốn mua cũng chưa chắc đã mua được, về sau hàng giả khẳng định sẽ rất nhiều!"
Giang Thiển vốn dĩ không muốn liên quan đến đám này, kết quả là bị Cố Vân Lan thuyết phục, "Vậy qua mấy ngày, ta theo ngươi đi xem?"
"Đi xem không thiệt, mua hay không thì tính sau." Cố Vân Lan nói.
Bất quá trước khi đi mua, vẫn là phải chuẩn bị tiền trước, hai người đều đi lấy không ít tiền ra.
Đợi vài ngày sau đến giờ, hai người liền đến.
Giang Thiển dùng khăn quàng cổ che mặt, trên đầu còn đội mũ, gần như chỉ lộ hai mắt, đây là Cố Vân Lan trang điểm cho nàng.
Không chỉ nàng, Cố Vân Lan cũng hóa trang như vậy.
Giang Thiển lần đầu tiên đến chợ đen, thật sự nhịn không được có chút trong lòng run sợ.
Trước kia đọc sách thấy nữ chủ đi chợ đen đại sát tứ phương, còn rất nhập vai, giờ tự mình tới, có chút sợ.
Cũng may là đi cùng Cố Vân Lan, bằng không mình nàng tuyệt đối không dám đến.
"Trấn định một chút, đừng lộ vẻ xa lạ như vậy, người khác vừa nhìn liền biết ngươi mới đến, chắc chắn sẽ bắt nạt ngươi." Cố Vân Lan lão luyện nói.
So với Giang Thiển kiểu con gái ngoan, Cố Vân Lan trên người thực sự có một loại phỉ khí giang hồ, khiến người ta vừa nhìn là biết dân chơi, không dễ bị lừa.
Giang Thiển trên mặt này không kinh nghiệm, đương nhiên nghe Cố Vân Lan cũng là lạnh lùng xuống.
Người lạnh lùng lãnh đạm, khí chất liền mạnh mẽ, khí thế cũng lên theo.
Rất nhanh cũng gặp được người các nàng muốn gặp, là một đại thúc trung niên.
Đối phương nhìn thấy hai người ăn mặc thế này cũng chỉ biết bất đắc dĩ lắc đầu.
Nhưng hắn quen Cố Vân Lan rồi, dù sao lần trước cũng đã giao dịch.
Mà lần này quá trình giao dịch cũng tương đối thuận lợi, chỉ là chiêu trò nhiều thôi, mà những chiêu trò đó căn bản không qua được pháp nhãn của Cố Vân Lan.
Cố Vân Lan xem vài món, trực tiếp buông lời "Nếu như lần sau còn hàng như thế này thì ông đừng mang ra nữa, đừng vô ích lãng phí thời gian của chúng tôi!"
Một câu, liền khiến đối phương cứng họng, lại lấy ra toàn là hàng ngon.
Cố Vân Lan ưng ý một đôi vòng tay!
Đây là một đôi vòng ngọc tốt nhất, người ta ra giá hai ngàn năm trăm.
Chỉ là Cố Vân Lan tuyệt đối không mua với giá đó, sau một hồi cò kè mặc cả của nàng, cuối cùng đôi vòng ngọc bị ép xuống 1800 đồng thành giao.
Trước khi đến đây, Cố Vân Lan đã biết Giang Thiển muốn mua gì, cho nên sau khi mình chốt được đôi vòng ngọc ưng ý, liền giúp Giang Thiển chọn luôn.
Bản thân Giang Thiển không hứng thú lắm, nhưng nàng muốn mua cho mẹ mình và bà ngoại mỗi người một chiếc vòng ngọc.
Cố Vân Lan giúp nàng chọn một cái màu xanh biếc và một cái màu trắng nhạt, hai chiếc vòng ngọc đều là hàng thượng hạng!
Thấy Giang Thiển gật đầu, Cố Vân Lan mới mặc cả với ông chủ trung niên.
Cuối cùng hai chiếc vòng ngọc tổng cộng hết 1600 đồng, rẻ hơn của Cố Vân Lan 200.
Vốn dĩ ông chủ trung niên còn tưởng Cố Vân Lan là khách hàng lớn, Giang Thiển chỉ đi cùng, kết quả đây mới đúng là khách hàng lớn không kém gì Cố Vân Lan.
Thế là lúc Cố Vân Lan và Giang Thiển sắp đi, ông ta lại gọi người lại, sau đó cầm ra một chiếc ngọc như ý.
Chiếc ngọc như ý này thật là hàng cao cấp khó kiếm.
Mắt Cố Vân Lan sáng lên.
Nhưng nàng không còn nhiều tiền, nàng chỉ mang 2000 đến.
Nhưng Giang Thiển thì vẫn còn chút, nàng mang theo 3000, dùng mất một ngàn sáu còn một ngàn tư.
Cố Vân Lan lập tức dùng ánh mắt ra hiệu cho nàng chộp lấy chiếc ngọc như ý này!
Giang Thiển quả thật có chút động lòng, nhìn ra tâm ý của nàng, vì thế Cố Vân Lan liền hỏi ông chủ trung niên: "Cái này bao nhiêu tiền?"
"Hai ngàn năm trăm, một xu cũng không bớt!" Ông chủ trung niên nói.
"Hai ngàn năm trăm? Một xu cũng không bớt, ông không bằng trực tiếp ra ngoài cướp cho rồi, chúng ta đã giao dịch chừng này thứ, ông cho giá gọn gàng thì còn có thể lấy liền." Cố Vân Lan không khách khí nói.
"Bớt cho các cô nhiều nhất là 50!"
"Nếu ông không thành tâm bán, thì cứ để lại mà chôn dưới đáy tủ xem có tìm được người mua tốt hơn, gọn gàng hơn chúng tôi không!"
"Các cô cứ nhìn tỷ lệ này, còn tay nghề chế tác, cả dấu vết thời gian này nữa, tôi lúc mua về nghe nói là đồ thái hậu ngày xưa dùng đấy!"
"Sao ông không nói là Tần Thủy Hoàng hoặc là Thái Thượng Lão Quân trên trời dùng đi?"
"Nhìn cô nói kìa, tôi có lừa các cô làm gì, thật không phải tôi nói, chỉ là dạo gần đây tôi gấp cần một số tiền lớn, nếu không thì tôi đã không nỡ lấy chiếc ngọc như ý này ra đâu! Giá này là thấp nhất rồi đấy."
"Ông mà cứ nói thế thì không cần giao dịch nữa."
"..."
Sau một hồi cò kè mặc cả, cuối cùng giá bị Cố Vân Lan ép xuống 1600, thực ra Cố Vân Lan vẫn muốn ép xuống nữa, chỉ là đối phương sống chết không chịu hạ giá nữa.
Giang Thiển trên người còn một ngàn tư, nàng thêm vào 200 nữa.
Một ngàn sáu lấy được chiếc ngọc như ý tốt đến vậy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận