Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến

Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến - Chương 350: Đánh vỡ mật (length: 7762)

Bác sĩ bệnh viện nhìn Lục Thiến bộ dạng này đến đây, không tránh khỏi liền muốn hỏi vài câu.
Dù sao trước đó mới đến nằm viện qua, sao hiện tại lại đến nữa?
Lục mẫu thì sẽ không để con trai Lục Trưởng Chinh này che giấu, khóc lóc đem sự tình kể lại một lần.
Mắng con mình vô nhân tính quả thực giống như súc sinh.
Vốn bà ta muốn thu đồng tình, kết quả bệnh viện bên này liền lưu truyền Lục Thiến này là ác độc cô em chồng!
Đợi mọi người biết nàng bị anh của nàng đánh đến não chấn động, còn gãy mất hai cái xương sườn, còn xuất huyết trong, các cô y tá nhỏ khi ngầm tụ tập một chỗ nói chuyện, đều vỗ tay khen hay!
Không có phát ra hiệu quả như mình muốn, Lục mẫu cùng Lục Thiến hai mẹ con chỉ cảm thấy trời sắp sập.
Lục Thiến càng sụp đổ khóc lớn nói: "Mẹ, ta không muốn sống, ta không muốn sống a!"
Lục mẫu chỉ có thể một bên rơi lệ một bên mắng con trai Lục Trưởng Chinh này, "Con đừng sợ, đừng sợ, mẹ ở đây cho con làm chủ!"
"Mẹ có thể làm chủ gì cho ta? Lục Trưởng Chinh bây giờ vì ả đàn bà kia đã mê muội, hắn thậm chí còn muốn nhập vô dụng Cố gia, mẹ có thể làm chủ gì? Không chừng hắn muốn ngay cả mẹ ruột này cũng không nhận!" Lục Thiến gạt nước mắt nói.
"Hắn dám!" Lục mẫu lạnh lùng nói.
Nhưng phần lớn là có chút ngoài mạnh trong yếu.
Không còn cách nào, những việc mà con trai Lục Trưởng Chinh hôm nay làm, thật sự là đảo lộn ấn tượng trước đây về đứa con trai này!
Vốn đang trông cậy vào hắn có thể trở về làm chủ bỏ rơi con độc phụ kia, kết quả hắn cùng con độc phụ đó là một phe!
Không chỉ không làm chủ cho hai mẹ con bọn họ, thế nhưng còn ra tay nặng như vậy với em gái ruột của hắn!
Hơn nữa, hắn còn dùng lời nói để sỉ nhục nàng và cha nàng!
Cha nàng trước đây là kéo xe kéo tay không sai, nàng năm đó cũng là tỳ nữ nhà giàu, nhưng... Nhưng là việc này, hắn làm con trai sao có thể nói ra?
Không có vợ chồng bọn họ, có hắn sao? Hắn bây giờ cánh cứng rồi, vậy mà quay lại khinh thường bọn họ!
Trước kia con trai không có ngang ngược như thế, Lục mẫu là gọi tới liền đến vung tay là đi, nhưng hôm nay hắn không khách khí như vậy, nói thật, Lục mẫu ngược lại có chút sợ con trai này!
Lục Thiến sao có thể không hiểu mẹ mình chứ? Điển hình bắt nạt kẻ yếu.
Bất quá đừng nói mụ nàng có chút sợ, gan của nàng cũng đã bị đánh vỡ rồi a!
Vốn còn cho rằng nàng và anh trai mới là một nhà này, nàng chính là mang quan niệm đó, là điều hiển nhiên.
Cho nên mới đúng lý hợp tình đến cửa đi đòi tiền Cố Vân Lan, nếu không đã không càng ngày càng hung bạo!
Kết quả hôm nay một màn này, liền làm nàng nhận thức vô cùng rõ ràng, so với Cố Vân Lan, nàng cái người em gái này một rắm cũng không bằng.
Hắn vừa ra tay muốn đem nàng đánh chết đấy chứ!
Nhưng Lục Trưởng Chinh cũng không phải là ngốc, hắn đương nhiên không có khả năng đem nàng đánh chết, đánh chết là phải đền mạng.
Mặc kệ là cái tát hay là một cước kia, toàn bộ đều thu lại lực, nếu dùng toàn lực thì phỏng chừng một cái tát là có thể đánh nàng xuất huyết não, thậm chí không cần dùng thêm một cước kia.
Một cái tát cộng thêm một phát Oa Tâm Cước, tất cả đều là để kêu nàng nhớ lâu!
Mà chuyện này, đương nhiên cũng không giấu được.
Cố phu nhân rất nhanh cũng biết.
Không thể không nói, Cố phu nhân thật sự là rất hài lòng!
Vốn biết bọn họ có thể muốn đi kinh thành bên kia, bà còn có chút lo lắng tới, bởi vì Lục gia chính là ở kinh thành.
Con gái lại đánh mẹ chồng, điều này sợ không phải sẽ bị Lục gia ghi hận!
Cho nên bà còn lo lắng sau khi đi qua kinh thành bên kia con gái sẽ chịu thiệt.
Nhưng bây giờ có con rể Lục Trưởng Chinh che chở con gái như vậy, có hắn ra tay như vậy một lần, sau này đi qua kinh thành, mặc kệ là người nào trong nhà hắn, ai dám bắt nạt con gái thì đều phải ước lượng một chút!
Đợi Cố Vân Lan tan tầm trở về, Cố phu nhân liền nói với nàng chuyện này.
Cố Vân Lan rõ ràng tỏ vẻ rất bất ngờ, nàng tưởng rằng hắn có thể đứng về phía nàng thì cũng tương đối tốt rồi, kết quả không ngờ hắn còn cảm thấy nàng đánh chưa đủ hả giận, vậy mà lại tự mình đi đánh một lần.
Đây là thật sự căm hận việc Lục Thiến ra tay với nàng.
Mặt mày Cố Vân Lan cũng mang theo ý cười, đúng vậy, trong lòng nàng rất hưởng thụ.
Cố phu nhân liền nói với nàng, "Con xem Trưởng Chinh, đây là thật sự để con trong lòng, thương con mà con lại luôn muốn đem ly hôn đặt ở bên miệng, con làm như vậy là làm người ta rất đau lòng biết không?"
"Con biết, Thiển Thiển cũng nói con, con sửa còn không được sao?" Cố Vân Lan nói.
Cố phu nhân nói: "Có chuyện gì thì con kêu Thiển Thiển cho con ý kiến, nghe nhiều một chút, Thiển Thiển tính tình trầm ổn, không giống như con nóng nảy như vậy!"
Đối với Giang Thiển, Cố phu nhân cũng rất thích, nói chuyện làm việc đều rất có chừng mực.
Cố Vân Lan bị ghét bỏ cũng không giận: "Được được, con biết con biết."
Cố phu nhân mới ngược lại hỏi nàng có biết chuyện muốn đi kinh thành không?
"Con nghe Thiển Thiển từng nói với con, chúng ta đều muốn đi theo." Cố Vân Lan gật đầu nói.
Cố phu nhân liền nhắc tới Lục gia.
Cố Vân Lan nói thẳng: "Người trong nhà giếng nước không phạm nước sông, giữ tốt khoảng cách là được, hơn nữa thái độ hôm nay của Trưởng Chinh chắc cũng sẽ truyền lại cho Lục gia, trong lòng bọn họ cũng sẽ có tính toán!"
Nàng dù sao là tuyệt đối không thể lại đăng cửa Lão Lục gia, chờ nhị lão chết rồi, nàng cũng không muốn đi qua.
Bất quá chuyện này quá dài, sau này hãy nói sau rồi tính tiếp!
Đợi Lục Trưởng Chinh trở về, Cố Vân Lan còn nhìn thấy trên mặt hắn có dấu tay, Cố Vân Lan nghĩ cũng biết là bị mẹ hắn đánh.
Nhưng nàng không nói gì, chỉ xoa xoa mặt cho hắn.
Buổi chiều đi làm lại nói chuyện với Giang Thiển, "Trưởng Chinh quả thực giống như là đồ nhặt được, ta có đôi khi thật sự hoài nghi có phải không phải là con ruột không!"
Giang Thiển biết nàng chỉ muốn trút bầu tâm sự, cho nên chỉ im lặng nghe là được.
"Cô nói xem, tại sao lại có cha mẹ bất công như thế chứ? Mấy người còn lại đều là con ruột duy chỉ có mỗi Trưởng Chinh, giống như là đồ nhặt được!" Cố Vân Lan không nhịn được nói.
Nàng đương nhiên cũng chỉ là nói trút cho thỏa, biết Lục Trưởng Chinh là con ruột nhưng chính cái đãi ngộ này thật sự quá khác biệt.
Giang Thiển kỳ thực cũng không quá hiểu loại này.
Cha mẹ nàng đối với bọn họ năm anh chị em đều đối xử bình đẳng.
Mà nàng đối với các con cũng đều đối xử như nhau, hoặc là đều có hoặc là đều không, không có chuyện ai có ai không.
Bởi vì đều là con mình, đứa nào cũng thương a.
"Có lẽ duyên phận với cha mẹ hơi nông." Giang Thiển nói.
"Ta nghe Trưởng Chinh nói lúc hắn sinh ra không dễ, sinh rất lâu mới sinh ra được, bát tự của hắn là tốt nhưng lại hành mẹ hắn quá sức, cho nên mẹ hắn không thích." Cố Vân Lan nói.
Giang Thiển không biết nói gì, việc này cũng còn có thể trách đến con nít sao? Con nít bản thân cũng nguy hiểm mà.
"Trưởng Chinh có đôi khi thật đáng thương." Cố Vân Lan cảm tính nói.
"Không sao, bây giờ Lão Lục có cậu, cậu thương hắn là được, có cậu thì cũng đủ bù đắp lại hết thảy những gì thiếu sót." Giang Thiển an ủi.
Cố Vân Lan nghe vậy liền trừng mắt liếc nàng, "Chỉ có mỗi miệng của cậu là ngọt nhất!"
Giang Thiển cười, "Chẳng lẽ không đúng sao? Cố đại mỹ nhân dùng tình yêu và bao dung để thu phục Lục binh vương, lời đường mật kiểu này phải được năm sao mới đúng chứ?"
Còn có Lục Trưởng Chinh đến sưởi ấm tuổi thơ bất hạnh của Cố Vân Lan.
Hai người thuộc kiểu cùng nhau cứu rỗi.
Nàng thật sự rất hoài nghi, nàng xuyên vào một quyển sách quân hôn ngọt sủng niên đại!..
Bạn cần đăng nhập để bình luận